Ta nghe được tiếng lòng của tra nam – 4

Lúc này người vẫn còn yêu thương ta, chưa trở thành vị đế vương lạnh lùng vô tình như trong giấc mộng.  

Người yêu mẹ ta, sau khi mẹ mất, vẫn yêu thương và bảo vệ ta và thái tử ca ca.  

Ta khó có thể tưởng tượng nếu người không còn yêu thương chúng ta nữa, cuộc sống sẽ trở thành thế nào.  

Chắc chắn là trời sẽ sập.  

Nghĩ đến đó, mắt ta đỏ hoe.  

Phụ hoàng có chút hoảng hốt.  

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tiểu tử họ Vệ đó thực sự xúc phạm con sao?"  

Ta lắc đầu:  

"Không phải vậy, con gái chỉ thấy rất kỳ lạ."  

"Rõ ràng là Vệ Hà đắc tội với con, tại sao Quảng Bình Hầu phủ lại phạt Vệ Tiêu, bắt hắn quỳ trong từ đường?"  

"Chẳng lẽ Quảng Bình Hầu xem thường con? Không tin vào phán xét của con?"  

"Hay là hắn sủng thiếp diệt thê? Cưng chiều thứ tử, trách phạt trưởng tử?"  

Đôi mắt phụ hoàng lập tức trở nên lạnh lùng.  

Sủng thiếp diệt thê.  

Đây là điều người không thể dung thứ.  

Trong lòng người, mẫu hậu có địa vị vô cùng cao.  

Ai dám sủng thiếp diệt thê, đều là kẻ chống lại pháp luật tổ tiên.  

Đêm hôm đó, một chỉ dụ khiển trách được ban xuống hầu phủ.  

Quảng Bình Hầu lập tức sợ hãi, vội vàng đưa Vệ Tiêu ra khỏi từ đường, đưa Vệ Hà vào thay thế.  

Ta và Sương Vi cười nói về chuyện này.  

Sương Vi vỗ tay hoan hỉ:  

"Thật là hả dạ! Tên tiểu tử đó dựa vào chút nhan sắc mà hoành hành ngang ngược."  

"Ai biết được hắn có định dùng cách này để quyến rũ công chúa không?"  

"Nếu ai cũng viện cớ đi nhầm như hắn, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?"   Anan

"Những người tuân thủ quy tắc chẳng phải chịu thiệt sao?"  

Ta khen ngợi: "Nói hay lắm! Đáng khen!"  

Ta tháo chiếc trâm vàng trên đầu, cài lên tóc Sương Vi, nàng mừng rỡ, lập tức chạy đi soi gương.  

Một cô nương đáng yêu, tươi tắn như vậy, thật đáng tiếc khi trong giấc mộng lại bị bóp cổ đến chết.  

Tuyết Linh, sao ngươi có thể nhẫn tâm đến vậy!  

Ta lạnh lùng nói: "Hừ! Tên tiểu tử đó không sống qua đêm nay đâu."  

Sương Vi giật mình quay lại: "Điện hạ…"  

Ta gật đầu, nhẹ nhàng nói thầm vào tai nàng:  

Mặt Sương Vi đỏ bừng:  

"Điện hạ, người thật là…"  

Chúng ta cười đùa vui vẻ.  

Trong gương, khuôn mặt của Tuyết Linh hiện lên, cứng đờ.  

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, thu dọn đồ đạc, lấy cớ đi lấy đồ từ kho, rồi rời đi.  

Không lâu sau, ám vệ báo về, Tuyết Linh đã gặp gỡ ai đó.  

Mọi việc cuối cùng cũng đã sáng tỏ.  

Nàng đã tự mình cắt đứt con đường sống duy nhất.  

Và ta cũng có thể gióng lên hồi chuông báo tử.

 

5  

Khi ta đến, Tuyết Linh đã bị người bắt giữ.  

Nàng quỳ dưới đất, khuôn mặt đầy bi ai.  

"Công chúa, nô tỳ thực sự chỉ nói chuyện phiếm, không hề nói lời nào quá đáng."  

"Nô tỳ đã hầu hạ người suốt mười năm, người là người hiểu rõ nô tỳ nhất mà!"  

Mười năm rồi!  

Thời gian quả không ngắn.  

Nhưng sự thật phơi bày trước mắt.  

Thời gian đôi khi không có ý nghĩa gì cả.  

Nó có thể dễ dàng bị đánh bại trước tình yêu sét đánh, trở nên vô nghĩa trước ơn cứu mạng, và yếu thế trước tình cảm thanh mai trúc mã.  

Điều duy nhất thời gian có thể làm là khiến người ta già đi.  

Ta nhìn thẳng vào nàng, bình tĩnh nói:  

"Ngươi vội gì, bản cung đã nói gì đâu?"  

"Ngươi lo sợ vì sợ bản cung không tin ngươi?"  

"Hay ngươi sợ chết, không gặp được tình lang?"  

Tuyết Linh không nói nên lời.  

Có lẽ nàng đã đoán ra.  

Ta biết nhiều hơn nàng tưởng.  

Cuối cùng, nước mắt nàng thực sự rơi xuống.  

"Công chúa…"  

Sương Vi tức giận, vung tay tát nàng một cái.  

"Ngươi điên rồi sao?"  

"Thật sự vì một nam nhân mà bán đứng công chúa?"  

"Chúng ta đã ở bên nhau mười năm, những ngày tháng bên nhau đó, ngươi quên hết rồi sao?"  

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại