Anh là chồng tôi sao? – Chương 11

Qua một hồi ngẩng đầu lên nhìn trúng thứ kia, tôi chỉ có thể gượng gạo cười: “Xin chào, xin chào.”

 

Những đường gân trên trán Quý Yến Lễ giật giật, sắc mặt có chút tối sầm.

 

Cho đến khi anh ném tôi lên giường.

 

Hơi thở của tôi như bị cướp đi.

 

Cách anh ấy nhìn làm tôi có cảm giác như sắp bị anh ấy nuốt chửng trong giây tiếp theo.

 

Hơi thở nóng hổi quanh quẩn bên tai tôi: “Vợ à, tự đốt lửa thì tự mình dập đi.”

 

Một lúc lâu sau.

 

Tôi đẩy anh ra, giọng có chút khàn khàn: “Quý Yến Lễ, đồ khốn kiếp, không phải anh đã nói không để em phải khóc sao?”

 

Anh giúp tôi vén mớ tóc rối quanh tai, vẻ mặt vừa vui vẻ vừa tà ác: "Hả? Nhưng mà không tính những lúc thế này."

 

"Khóc to hơn đi."

 

 

Tôi ở nhà suốt ba ngày.

 

Trong lúc đang ăn đồ ăn nhẹ.

 

Tôi nhận được cuộc gọi từ Chu Ngọc.

 

"Kiều Kiều, bầy mèo con chúng ta cứu lại lại biến mất rồi, người ta phát hiện tung tích cuối cùng của chúng vẫn là ở câu lạc bộ "X".

 

 

Sau khi cúp điện thoại, tôi kiểm tra video giám sát Chu Ngọc gửi đến.

 

Hai chúng tôi đã tài trợ một nơi trú ẩn cho động vật đi lạc.

Trong những tháng gần đây, những chú mèo con được giải cứu từ nhiều nơi khác nhau đã bị mất tích trên đường vận chuyển.

 

Và mọi dấu vết đều hướng tới câu lạc bộ “X” bí ẩn này.

 

Lý do gọi nó bí ẩn là vì không phải ai cũng vào được, phải nhận được thư mời đặc biệt trước khi có thể vào.

 

Và chúng tôi đã thấy Lâm Vãn ra vào câu lạc bộ này rất nhiều lần.

 

Tôi chợt đứng dậy và xoa xoa cái eo đau nhức của mình.

 

Không quên mắng tên lưu manh Quý Yến Lễ kia.

 

Nghĩ ra chuyện khác muốn hỏi anh.

 

Nhưng chắc lúc này anh đang bận làm việc nên chỉ có Tiểu Lý trả lời.

 

Tiểu Lý thực sự là một thư ký vàng.

 

Tôi nhanh chóng nhận được hai lời mời.

 

Chu Ngọc và tôi đã gia nhập câu lạc bộ "X" thành công.

 

Chúng tôi cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của mấy con mèo và chụp một vài bức ảnh.

 

"Người đâu, ra đây chuyển đồ đi."

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi chợt ngẩng đầu lên.

 

Lập tức bắt gặp ánh mắt soi mói của Lâm Vãn.

 

"Bắt hai người này đi, họ chụp ảnh ở đây." Cô ta thấy chúng tôi thì lập tức hét lên.

 

Bị dồn vào chân tường.

 

Trong mắt Lâm Vãn hiện lên một tia oán hận: "Lâm Kiều Kiều, cô cuối cùng cũng nằm trong tay tôi rồi."

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại