ÁNH TRĂNG KHÔNG HOÀN HẢO – C9

Tôi không biết làm sao để mình khá hơn một chút, tức giận đến mức cầm chai bia dốc vào miệng.

 

Mùi bia xộc lên, tôi uống nhiều đến mức bị sặc ho khan vài tiếng.

 

Sau khi uống say, ngón tay tôi bắt đầu liên tục gõ rất nhiều chữ trên màn hình.

 

Nhưng rồi lại xoá hết đi.

 

Cho đến khi một bóng dáng xuất hiện ở cửa.

 

Dáng người thon dài, gương mặt nhã nhặn.

 

Nhìn kỹ lại, sắc mặt bạn thân đã thay đổi.

 

“Em nghe chị giảo biện…. Chị tới đây là để viết luận văn, em tin không?”

 

Cậu trai cún con của cô ấy kéo cô ấy đi.

 

“Chị à, muốn viết luận văn thì viết trên người em đây này.”

 

“Có phải là luận văn của em chưa đủ nhiều không, hửm? Chúng ta trở về cùng học có được không nào?”

 

Lúc đi ngang qua, cậu ta quay người về sau nói một tiếng: “Anh Trì, cảm ơn nhé.”

 

Anh Trì? Cố…. Trì?

 

Ánh sáng trong quán karaoke lờ mờ, chỉ có mấy cái đèn cầu lấp loé.

 

Ánh đèn trong hành lang chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của hắn.

 

Lông mày sâu thẳm, làn da trắng lạnh.

 

Tay đang nghịch tấm thẻ VIP, đưa cho cô gái mặc váy đỏ bên cạnh.

 

Cô gái ấy uốn tóc xoăn gợn sóng lớn, cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền.

 

Vừa mang một chút e thẹn, lại vừa ngượng ngùng nhìn hắn.

 

Cực kì giống ánh mắt tôi từng nhìn hắn rất nhiều lần.

 

Mà chú nhỏ, cứ thế đứng nơi đó, khẽ mỉm cười với cô ấy.

 

Còn tôi?

 

Ngồi ở kia, không thốt lên được chữ nào.

 

Cứ như bị ai đó túm lấy cổ họng, nhéo thật mạnh vào trái tim tôi.

 

 

12.

 

“Chơi vui vẻ nhé.”

 

Hắn nhìn về phía tôi, mỉm cười lịch sự.

 

Lịch sự cứ như người xa lạ.

 

Nói xong thì nhấc chân định đi.

 

Tôi bỗng nhiên bật khóc.

 

 

“Chú đừng bỏ rơi em mà.”

 

Giọng nói thu hút không ít người qua lại dừng chân.

 

Cũng bao gồm cả chị gái má lúm đồng tiền kia, kéo tay áo hắn lui về sau.

 

Chắc là cảm thấy tôi như quái thai nhỉ.

 

“Đừng khóc…..”

 

Chú nhỏ hất bàn tay thon dài sơn móng của cô ấy ra, nhíu mày ngồi xuống ôm lấy tôi.

 

Nắm tay tôi nhìn từ trên xuống dưới, luống cuống tay chân.

 

“Tiểu Khê, đừng khóc mà.”

 

“Em vừa khóc, tôi liền trở nên ngốc nghếch.” Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

"Chúng ta về nhà nhé, Tiểu Khê, chúng ta về nhà."

 

Chạy cả ngày, hầu như đều gắng gượng chịu đựng.

 

Nên khi dựa vào lòng hắn, liền không còn sức lực.

 

"Chú nhỏ, chân em đau quá."

 

Đôi tay ôm lấy tôi của hắn cứng đờ, ra vẻ thoải mái mà thở dài một hơi.

 

“Về nhà tôi xoa bóp cho em."

 

Nếu không phải cánh tay đang ôm tôi siết chặt lại, tôi chắc đã tin hắn không sao rồi.

 

Thế là tôi xoay người ôm lấy hắn.

 

“Trước đó, em có một vấn đề, chú nhỏ có trả lời em được không?”

 

“Gì thế?”

 

Tôi vừa ngẩng cổ, hắn đã phối hợp cúi thấp đầu xuống.

 

Vành tai áp sát trước mặt tôi, dần dần ửng hồng.

 

“Vấn đề là thế này….”

 

Tôi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

 

Hắn đẹp thật.

 

Người đẹp mắt như vậy, tôi thật sự không muốn để người khác cướp mất.

 

Rồi tôi nhắm mắt lại, cử động trong lồng n.g.ự.c vững chắc của hắn, hít sâu hương thơm gỗ thông thoảng vào mũi, thoải mái ôm chặt lấy cổ hắn.

 

Trong nhịp tim đang tăng nhanh, nhẹ nhàng hôn lên.

 

Cảm nhận được cơ thể hắn căng cứng mất tự nhiên, tôi mới chậm rãi mở mắt ra, đụng phải đôi mắt đang mở to kia.

 

Trong mắt viết đầy sự khó tin.

 

“Hỏi xong rồi, có thể cho em biết đáp án không?”

 

Tôi có hơi ngại ngùng cúi đầu rụt rụt.

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại