Lôi Kéo – Chương 143

Giọng nói của Hứa Đinh Bạch ở bên cạnh tai cô, rất gần.

 

Trong không khí đều là mùi hương của anh, mát lạnh dễ ngửi, khiến người ta cảm thấy yên tâm.

 

Anh ôm chặt lấy cô, tim Lâm Thanh Nhạc đập như đánh trống, khó khăn nhấn mạnh: "Em muốn nói với anh… công ty nên xây thêm vài cái thang máy, lúc tan làm có rất nhiều người, chờ rất lâu."

 

"Lần sau sử dụng thang máy của anh."

 

"… Em không đâu."

 

Hứa Đinh Bạch cười nhẹ, ôm cô không buông tay. Lâm Thanh Nhạc cũng để tùy ý anh, được ngăn cách bởi một cánh cửa, gác lại những lo lắng của cô ở bên ngoài, ở đây, không ai biết rõ mối quan hệ của họ, cô cũng có thể yên lòng ôm anh.

 

Lâm Thanh Nhạc nghĩ như vậy, vươn tay ôm lấy eo của anh. Hứa Đinh Bạch hơi ngẩn ra, cái ôm này càng sâu hơn.

 

"Đã trở về tại sao lại không nói gì?" Lâm Thanh Nhạc hỏi.

 

"Vốn là ngày kia, nhưng có chút việc nên đã thay đổi."

 

"Vậy thì anh cũng phải nói với em một tiếng…"

 

"Trực tiếp gọi em đi lên, nói ở trước mặt em không tốt hơn sao."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Ồ… coi như cũng được."

 

Hứa Đinh Bạch buông cô ra một chút, trầm mặc nhìn cô: "Chỉ là coi như cũng được?"

 

"Thế anh còn muốn thế nào—– A…"

 

Anh đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô một cái.

 

Lâm Thanh Nhạc ngây người ra nhìn anh, mặc dù nói… lần trước hai người đã hôn nhau, nhưng đó là lần đầu tiên, lần này đột nhiên "tấn công" như vậy, tuy cô rất có dũng khí nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được.

 

"Anh về rồi, em không phải nên vui sao?" Hứa Đinh Bạch nhìn chằm chằm vào môi cô, nhàn nhạt nói.

 

Lâm Thanh Nhạc vươn tay xoa xoa cái mũi, nhìn đi chỗ khác: "Rất vui, đương nhiên… rất vui vẻ."

 

Lúc nói chuyện cô cảm thấy khẩn trương, không tự chủ được mà vươn đầu lưỡi chạm vào nơi anh vừa hôn nhẹ, bờ môi có một tia óng ánh, kiều diễm ướt át.

 

Hứa Đinh Bạch không có cách nào khống chế được bản thân rời mắt, nhéo cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh: "Lâm Thanh Nhạc."

 

"Hả?"

 

"Lần trước… cảm giác thế nào?"

 

Lâm Thanh Nhạc: "Cái gì?"

 

Hứa Đinh Bạch cúi đầu xuống, lại hôn lên môi cô: "Cái này."

 

Lâm Thanh Nhạc dừng lại, suýt chút nữa bị nghẹn tại chỗ: "Này, cái này?"

 

 

Mặt Lâm Thanh Nhạc đỏ bừng.

 

Thật lòng mà nói, hôm đó ở khách sạn cô cũng bối rối, có thể sẽ có vết sưng tấy giữa môi và răng, nhưng lúc đó đầu óc trống rỗng, người mềm nhũn, làm gì còn thời gian rảnh để đánh giá.

 

Lâm Thanh Nhạc xấu hổ đến mức không nói lời nào, Hứa Đinh Bạch nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy rằng mình đã nói đúng.

 

Hôm đó anh quá vội vàng xao động, hoàn toàn không thể kiềm nén ham muốn trong lòng, nên nụ hôn hẳn không được tốt cho lắm.

 

"Chuyện này cũng có thể học, anh đã học tập rồi, nhưng anh vẫn cần phải thực hành." Trán của anh chạm vào trán cô, giải thích.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, lắp bắp nói: "Cũng, cũng không phải quá bình thường, khá tốt."

 

"Chỉ là khá tốt, vậy gọi là bình thường."

 

"…"

 

Anh đặt tay lên gáy cô xoa đi xoa lại: "Anh sẽ thử nhiều lần hơn, để em cảm thấy thoải mái."

 

"Anh đừng nói nữa." Lâm Thanh Nhạc vươn tay bịt miệng anh: "Chuyện như này anh cũng phải nói sao…"

 

"Ừ, đúng vậy. Nói ít làm nhiều."

 

"…"

 

Hứa Đinh Bạch mỉm cười, lại hôn một lần nữa.

 

Chỉ là lần này không phải hôn thoáng qua, mà là đang nghiêm túc "thực hành", tiết tấu của anh chậm lại, chậm rãi câu dẫn, dây dưa cô, xô đẩy, xâm nhập, không để cho cô trốn.

 

Quá trình này dài dằng dặc lại triền miên, Lâm Thanh Nhạc bị hãm sâu trong đó, không có cách nào thoát khỏi, nếu không có một tay của anh ôm eo cô, cô đã không thể đứng được.

 

"Ô…ưm…" Cô thoáng đổi hơi, muốn kết thúc.

 

Nhưng mà vừa tránh đi một chút, một giây sau liền bị túm trở về.

 

"Đợi một chút… Dừng…"

 

Cô lùi lại, anh liền đuổi theo cô, cuối cùng trực tiếp đè ép người cô vào phía sau cánh cửa.

 

Hứa Đinh Bạch cảm thấy nên dừng lại, tuy rằng trong đầu nghĩ như vậy nhưng người lại không thể thả lỏng. Dưới sự nức nở nghẹn ngào của cô, tiết tấu dịu dàng của anh từ từ biến mất, sự dồn dập và lỗ mãng của anh lại không thể kiềm chế được mà lộ ra.

 

Lâm Thanh Nhạc dựa vào cửa không thể lùi được nữa, bị kéo lại đón nhận một nụ hôn khác.

 

Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô cảm thấy đầu lưỡi mình đã tê dại.

 

"…Ở đây không thích hợp cho lắm." Hứa Đinh Bạch buông cô ra, lông mày khẽ cau lại.

 

Hiện tại Lâm Thanh Nhạc có chút muốn mắng người, hôn lâu như vậy mới nói chỗ này không thích hợp sao!!!

 

Ong ong–––

 

Điện thoại rung lên.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại