Nhật ký du lịch Bắc Kinh của cá mặn – Chương 17

Đoạn đường từ khách sạn đến sân bay, có lẽ là đoạn đường tôi ghét nhất trong chuyến đi Bắc Kinh này.

 

Toàn bộ hành trình tôi đều buồn bã, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ so với lúc đến.

 

Chu Thu Thời tiễn tôi đến cổng kiểm tra an ninh, giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi.

 

“Về nhà phải học hành chăm chỉ, anh đợi em ở Bắc Đại.”

 

Tôi chìm trong nỗi buồn, tưởng mình nghe nhầm.

 

“Gì cơ?”

 

Chu Thu Thời ho nhẹ hai tiếng: “Anh nói anh đợi em ở Bắc Kinh, em không phải muốn thi vào Nhân Đại sao?”

 

Tôi ồ một tiếng, gật đầu.

 

Không kìm được mà thở dài: “Haizz, về rồi phải đi học bù, em nghỉ 5 ngày, chắc chắn thầy chủ nhiệm sẽ bóng gió châm biếm em.”

 

Chu Thu Thời cười an ủi: “Không sao đâu, thầy mắng em công khai, em cứ mắng thầy trong lòng, thầy mắng em một câu, em mắng thầy hai câu, chỉ là đừng lỡ miệng nói ra thật, cố nhịn thêm một năm nữa.”

 

Tôi gật đầu, vẫn không vui.

 

Thông báo ở sân bay lại vang lên, Chu Thu Thời giục tôi đi.

 

“Nếu có gì không vui thì nhắn tin cho anh, hoan nghênh em đến Bắc Kinh vào kỳ nghỉ đông, lần này chưa đi hết các điểm, lần sau sẽ bù.”

 

Tôi gật đầu, cứ đi ba bước lại ngoái lại nhìn.

 

Vừa đi được hai bước, tôi lại lao đến ôm chầm lấy Chu Thu Thời.

 

“Lần này cảm ơn anh, em đã có khoảng thời gian rất vui.”

Chu Thu Thời dường như hơi ngạc nhiên, anh xoa đầu tôi.

 

“Ừ, mau đi đi, nửa năm trôi qua rất nhanh, chúng ta sẽ sớm gặp lại.” 

 

Tôi lặng lẽ ôm anh một lúc rồi lưu luyến buông tay.

 

“Lần này thật sự là đi rồi.”

 

“Ừm, đi đi.”

 

Tôi cúi đầu bước tới trước, cho đến khi chắc chắn mình đã ở trong một khu vực an toàn mới dừng lại.

 

Sau đó, khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Chu Thu Thời, tôi bất ngờ ngẩng đầu, quét sạch những u ám trước đó của cuộc chia tay, rồi lớn tiếng hét lên với anh:

 

“Hẹn ngày gặp lại, Thái tử gia Kinh Thành!!”

 

Nụ cười ôn hòa của Chu Thu Thời cứng lại trên mặt.

 

Anh để ý thấy ánh mắt rực lửa của những người xung quanh lập tức tập trung về phía mình.

 

Gần như nghiến răng nói:

 

“Tiểu Hàm Dư!”

 

Tôi cười hì hì, không ngoái đầu lại mà lao thẳng vào cổng an ninh.

 

Tạm biệt, Chu Thu Thời.

 

Tạm biệt, Đại Bắc Thành!!

 

 

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại