Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng – Chương 231: Tương Vương bắt đầu dọn dẹp chướng ngại

Lão Thái phó ngã vào trong n.g.ự.c nàng, bỗng nhiên gắt gao ôm nàng, thân thể Diệp Khanh Oản nháy mắt cứng đờ, xong con ong, hắn đây là trúng độc thật!

Vậy ngươi vừa mới rồi như thế nào không phát tác nha?

Sớm không phát tác, muộn không phát tác, hiện tại mọi người đều đuổi theo Hạ Tuyết Kiến, ngươi mới phát tác, ngươi không phải có chuyện phải làm sao?

“Thái phó, Thái phó, ngươi thanh tỉnh một chút.” Diệp Khanh Oản liều mạng muốn đẩy hắn ra, nhưng đôi tay hắn cũng ôm quá chặt đi? Tư thế này làm nàng một chút sức lực cũng không sử dụng được nha.

Hô hấp của Lão Thái phó càng ngày càng thô, thân thể dần nóng lên.

Diệp Khanh Oản tức khắc luống cuống, thực xin lỗi Lão Thái phó.

Nghĩ liền dùng chân đem nghiên mực Hạ Tuyết Kiến vừa mới đánh rơi câu lại đây, sau đó thực gian nan nhặt lên, chuẩn bị đánh vào cái ót của hắn, để hắn có thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng nàng mới giơ lên, Lão Thái phó bỗng nhiên thực suy yếu nói: “Đừng đánh, ta ăn giải dược, một hồi liền ngủ.”

Diệp Khanh Oản:……

Ca ca, ngươi thật là một nhân tài nha. 

Ngươi cư nhiên còn biết ăn giải dược trước? Chẳng lẽ ngươi sớm đã biết rằng Hạ Tuyết Kiến sẽ hạ dược ngươi sao?

Chính là hắn sao có thể biết đây?

Không rõ ràng lắm.

Nhưng nàng vẫn buông tay, nhưng vẫn luôn cầm nghiên mực không buông, ai biết hắn lần này có phải lại gạt người hay không?

May mà Lão Thái phó vẫn luôn ôm chặt nàng, cũng không động thủ động cước, so với thời điểm Nam Cung Mộ Vân trúng độc khá hơn nhiều.

Chính nhân quân tử nha!

“Ngươi thích Cửu vương gia?”

“A?” Diệp Khanh Oản bị hắn này không đâu vào đâu  nói một câu làm ngây ngốc, ta chính là nói, ngươi sắp ngủ rồi, còn nhớ thương bát quái sao?

“Không thích, hiện tại ta hận không thể lột da hắn.”

Thanh âm hơi thở mong manh, đại khái là giải dược phát tác, ấp úng cũng nói không rõ lời nói.

“Đi tìm cha ta làm gì?” 

Đợi đã lâu, Lão Thái phó còn không có trả lời, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, mới phát hiện hắn đã dựa vào chính mình ngủ rồi.

Hô 

Còn tốt Lão Thái phó tự mình có thể giải quyết sạch sẽ, bằng không nàng thật sự liền thảm rồi.

Đem người kéo tới trên giường, cởi áo ngoài cùng giày, còn đắp chăn đàng hoàng, xem như báo đáp ân tình hắn vừa mới rồi không chiếm tiện nghi.

Chuẩn bị tốt hết thảy, Diệp Khanh Oản mới ngồi vào mép giường, mệt đến thở dài một hơi, quay đầu nhìn bộ dáng Lão Thái phó ngủ say, một mỹ nam tử an an tĩnh tĩnh, ai có thể nghĩ đến sau khi hắn thức tỉnh là cáo già quấy loạn mưa gió đâu?

Nghĩ một lúc, không biết từ khi nào dựa vào mép giường ngủ rồi, ngày hôm sau vẫn là bị tiếng ồn ào bên ngoài làm bừng tỉnh.

Khi tỉnh lại phát hiện chính mình nằm ở trên giường, còn đang đắp chăn, Lão Thái phó sớm đã không thấy bóng dáng.

Mẹ nó! 

Tối hôm qua ta sẽ không đoạt giường ngủ của Lão Thái phó người ta đi?

Quá xấu hổ!

Nàng nhanh chóng ngồi dậy, đi giày vào liền chạy ra đi tìm Lão Thái phó, kết quả phát hiện trong phủ vây quanh một vòng Ngự lâm quân, đi đầu chính là sư phó của nàng, Mạnh Đào Đại thống lĩnh Ngự lâm quân.

“Đại sư phụ, phát sinh chuyện gì?”

Mạnh Đào phỏng chừng không nghĩ tới nàng sẽ từ buồng trong đi ra, sau khi mày nhíu một chút liền túm nàng đến một bên, thấp giọng chất vấn nàng: “Ngươi như thế nào lại ở trong phủ Liễu Thái phó?”

Ách……

Nói không rõ nha. 

May mà Mạnh Đào cũng không có tiếp tục truy vấn, mà là nói cho nàng: “Mau trở về, ngày sau ít gặp mặt Liễu Thái phó.”

Có ý tứ gì?

“Đại sư phụ, rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi nói nha, cấp chớt ta.” Diệp Khanh Oản quấn lấy hắn, không nói không buông tha hắn. 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại