Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng – Chương 312: Đại Khả Hãn chớt, nha trướng đại loạn

Nửa tháng trôi qua, đội ngũ đưa dâu mới rời khỏi biên cảnh Đại Vũ, tiến vào thảo nguyên.

Lại đi nửa tháng không sai biệt lắm, mới tới nha trướng.

Cũng không có người tới đón tiếp, chỉ phái mấy hán tử thảo nguyên tới đón bọn họ, tiếp xong trở về liền cái nghi thức chào đón đều không có, trực tiếp đưa Diệp Khanh Oản tới lều trại, nói tối nay Đại Khả Hãn sẽ qua tới, sau đó liền đi rồi……

Liền, đi 

Ra oai phủ đầu, rất đúng  ý Diệp Khanh Oản.

Giống nàng loại cá mặn này, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể đứng tuyệt không nhúc nhích, nàng thật đúng là sợ Đại Khả Hãn cho nàng lộng cái gì lửa trại tiệc tối ra tới, thuận tiện nhảy nguyên vũ trợ hứng trong đó.

Di, ngẫm lại đều cảm thấy đáng chớt nha.

Diệp Khanh Oản ngồi ở trong lều trại, nhân lúc bốn bề vắng lặng, móc ra thịt dê nướng vừa mới từ bên ngoài mang vào, ăn uống thỏa thích.

Sư phó Này tay nghề không được nha, nướng thịt dê còn có chút tanh.

Nhưng không ăn lại đói, đang lúc nàng chuẩn bị nhắm hai mắt cưỡng bách chính mình nuốt xuống, Ninh Thiếu Khanh vụng trộm tiến vào, đưa cho nàng một con gà nướng.

“Oa, ta thích nhất ăn gà nướng, ta yêu ngươi muốn chớt.” Diệp Khanh Oản rất cao hứng, bẹo mặt hắn xong liền trực tiếp chu miệng.

Đột nhiên thân thể Ninh Thiếu Khanh cứng đờ, đồng tử động đất, ngay sau đó từ tai bắt đầu nóng lên, một đường hồng đến tận cổ, giống như cái phường nhuộm.

Qua lúc lâu, hắn mới trì độn vuốt gương mặt của mình, khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào, có thể hôn ta?”

“Còn hôn hai lần.”

Diệp Khanh Oản lúc này mới chú ý tới khuôn mặt đỏ hồng của hắn giống như đ.í.t khỉ: “Ha ha ha, ngươi đỏ mặt?”

Ninh Thiếu Khanh lập tức che lại hai má, ý đồ dùng tay che lại, ngữ khí hoảng loạn giải thích: “Ta không có, ngươi đừng nói bừa.”

“Bất quá ngươi không phải hái hoa tặc sao? Như thế nào ngây thơ như vậy nha?” Diệp Khanh Oản thò lại gần hắn: “Ngươi không phải vẫn là thuần nam đi?” 

Thuần nam chính là xử nam, hắn trước kia là hái hoa như thế nào? Bắt trở về treo lên ở trên xà nhà thưởng thức sao?

Ha ha ha.

Cười chớt ta! 

Ninh Thiếu Khanh vừa e thẹn vừa mắc cỡ, trực tiếp đứng dậy không để ý tới nàng, nhưng đi đến cửa lều trại, bỗng nhiên lại dừng lại, cuối cùng tức giận đi trở về, ở trước giường nàng ngồi xếp bằng trên sàn nhà.

“Ngươi ngồi ở chỗ kia làm gì?”

Ninh Thiếu Khanh “Hừ” một tiếng quay đầu qua một bên, không nhìn nàng: “Ngươi nhanh chóng ngủ đi, ta liền ngồi ở chỗ này, nơi nào đều không đi.”

Xem tối nay ai dám tiến vào, lão tử làm thịt hắn.

Sau nửa đêm, bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ lên, tiếng bước chân vội vã ở lều trại vang lên, từ xa tới gần, nhanh chóng hướng tới gần bọn họ.

Ninh Thiếu Khanh nháy mắt cảnh giác, lập tức ẩn thân vào bên cạnh lều trại, chờ người nọ vén mành lều trại lên tiến vào, chủy thủ của hắn liền đi lên.

Nhưng người nọ phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhạy, nghiêng người một chút nắm tay Ninh Thiếu Khanh, nháy mắt dùng phía sau lưng chế trụ hắn, dùng sức đem tay hắn lôi kéo ra phía trước, lập tức quăng ngã hắn. 

Ninh Thiếu Khanh bị quăng đi ra ngoài, tạo một đường cong ở giữa không, người còn chưa có rơi xuống đất, một chân đạp lên trên xà nhà lều trại, lại thả người trở về, một đao đã đ.â.m đến.

Nhưng lần này đối phương không có đánh trả, chỉ  nhẹ nhàng nghiêng đầu qua tránh né: “Là ta.”

Ninh Thiếu Khanh vừa nghe là thanh âm Liễu Thịnh, lúc này mới thu tay lại: “Ngươi như thế nào lại ở đây? Còn mặc y phục dạ hành?” 

Liễu Thịnh đi qua chỗ Diệp Khanh Oản, vừa đem một kiện áo da tròng lên trên người nàng vừa nói: “Đại Khả Hãn đã chớt, mấy nhi tử cùng huynh đệ của hắn nhân cơ hội binh biến, hiện tại toàn bộ nha trướng loạn thành một đoàn, chúng ta rời khỏi nơi này trước.”

Nói xong cũng không đợi hai người Diệp Khanh Oản tiếp tục hỏi, đem Diệp Khanh Oản kéo đến trên lưng hắn, nhanh chóng rời đi, Ninh Thiếu Khanh cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền gặp Thác Bạt Hùng mang binh chạy tới, đứng bên cạnh hắn còn có một nữ nhân khoảng 40 tuổi, hẳn chính là Tiêu Ninh trắc phi năm gần đây được Đại Khả Hãn sủng ái.

Tiêu Ninh trắc phi bỗng nhiên chỉ vào Diệp Khanh Oản sau lưng Liễu Thịnh nói: “hai người Các ngươi có thể đi, nhưng là nàng…… phải lưu lại.” 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại