Giám sát viên số một – Chương 1

1

Sáng sớm, cửa phòng tôi bị gõ vang.

"Chị à, chị không khỏe à? Sao vẫn chưa dậy nữa?" Giọng nói lo lắng của em gái tôi vang lên ngoài cửa, "Hay là em đi đến trường thi trước nhé?"

Tôi mở cửa ra: "Không sao, chị vô tình ngủ quên thôi."

Trước mặt tôi là cô gái môi đỏ, răng trắng, lông mày cong, đôi mắt đen sáng, tóc ngắn ngang vai. Nhưng tóc lại không ngoan ngoãn, em ấy buộc tóc thành một chùm nhỏ, nhưng vẫn có vài sợi bung ra.

Đây là em gái tôi, Cố Kiều An, khi cười sẽ ngửa tới ngửa lui, hiện tại vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, khác xa dáng vẻ tái nhợt trong cơn ác mộng của tôi.

"Em còn tưởng rằng chị muốn bỏ lỡ sự kiện quan trọng trong cuộc đời em chứ," tôi còn đang ngơ ngác, thì em ấy đã cười tươi ôm lấy tay tôi, "Sao lại thế này, em còn chưa có quầng thâm mắt đấy, không lẽ chị thức cả đêm à?"

Tôi dừng một chút.

Đúng là cả đêm tôi không ngủ được.

Vì cơn ác mộng dự đoán tương lai tối qua, đến giờ tôi vẫn chưa thể điều chỉnh được tâm trạng của mình.

Ngày 7 tháng 6 — ngày khởi đầu mọi sự đau khổ của em gái tôi.

Tôi cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc, giả vờ không có gì xảy ra mà xoa đầu em ấy: "Không sao, để chị đưa em đến trường."

Tôi luôn thể hiện cảm xúc một cách lạnh nhạt, còn em gái tôi, Cố Kiều An, là một người hoàn toàn trái ngược với tôi. Em ấy nồng nhiệt và cởi mở, tràn đầy sức sống, tựa như một mặt trời nhỏ di động.

Em ấy giống như mặt trời, tốt đẹp và đáng yêu, câu cuối cùng mà em ấy nói với tôi lại là "Xin lỗi chị". Lần cuối cùng tôi nhìn thấy em ấy là khi em ấy không còn hơi thở, nằm trong vũng máu, giống như một trang giấy trắng bị xé nát. [Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xua tan hình ảnh đáng sợ trong đầu.

Vào ngày thi đại học, đường phố thông suốt.

Sau khi xuống xe, tôi cũng như các phụ huynh khác, dặn dò Cố Kiều An một số điều cần chú ý, em ấy gật đầu nhớ kỹ, sau đó vẫy tay chuẩn bị bước vào phòng thi.

[Hướng ba giờ, Tiêu Tường, người sẽ thay thế kết quả của em gái cô kìa.]

Tôi nhìn sang.

Ở đó, một cô gái có dung mạo xinh đẹp đang đứng, cười nói với một nam sinh bên cạnh. Đột nhiên, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Cố Kiều An, khóe miệng nhếch lên, thần thái bình thản tới mức gần như khinh bỉ.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy cô ta đang nói chuyện.

"Người tôi muốn đổi điểm là cậu ta, đừng đổi nhầm người, cậu ta là người đứng đầu lớp."

Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên: [Cố Kiều An, tôi biết rồi.]

"Khi tôi đạt được thủ khoa, tôi sẽ tiếp tục giúp cậu tiếp cận những người mà cậu nói, thu thập vận may của họ."

Giọng nói máy móc nghe có vẻ rất hài lòng: [Đương nhiên, tôi tin cô sẽ không làm tôi thất vọng.]

"Chúng ta là quan hệ hợp tác, tất nhiên phải cùng nhau có lợi chứ."

Tôi cứ đứng đó, nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng, nghe họ thầm thì trong lòng, không gặp chút trở ngại nào khi bàn bạc về cách chiếm đoạt thành quả lao động của người khác.

Thay thế thành tích, thu thập vận may.

Những từ ngữ khiến người ta rùng mình.

Chúng dễ dàng hủy hoại cuộc đời của Cố Kiều An như vậy.

Tôi nói: "Chỉ cần tôi đứng ở chỗ này là cậu có thể ngăn bọn họ lại à?"

[Ừ.]

"Vậy tôi phải làm thế nào để thu hồi những hệ thống này?"

[Thu thập các mảnh dữ liệu…chuyện này yêu cầu cô phải tiếp xúc gần với người sở hữu hệ thống. Khi khả năng của bọn chúng mất tác dụng, chúng sẽ rơi vào trạng thái trì trệ một khoảng thời gian, khi chúng trong trạng thái này tôi có thể bắt được chúng.]

Ánh nắng mặt trời vào mùa hè vô cùng chói chang, nắng như lửa đốt.

Tôi: "Được."

Chương tiếp

Truyện cùng thể loại