Âm thầm nhớ em – 5

Gió biển có mùi tanh nồng không dễ chịu lắm, nhưng nhìn nước biển một màu xanh ngát, tôi cảm thấy cũng không đến nỗi khó chịu. Tôi rất thích biển, nó mênh m.ô.n.g vô tận, nuôi dưỡng vô số sinh mệnh và vô cùng thần bí.

 

Tôi có mơ ước được đi du lịch vòng quanh thế giới bằng du thuyền, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội. Lương Quý Thanh cảm thấy rằng những ngày say sóng vì lắc lư trên boong chính là đang hỏi tội người ta, vì vậy tôi không bao giờ đề cập đến chuyện đó nữa.

 

Nếu tôi và Lương Quý Thanh có thể thân thiết hơn, biết đâu một ngày nào đó chúng tôi có thể cùng nhau đi du thuyền vòng quanh thế giới. Nhưng ngày đẹp trời đó, thời tiết rất đẹp, mặt trời bị biển nuốt chửng, xa xa không có ánh sáng, chỉ có tiếng cười nói từ bãi biển phía dưới.

 

Đã gần 7 giờ 30. Lương Quý Thanh vẫn chưa trả lời tin nhắn, gọi điện thoại cũng không được, bà chủ nhà hàng cũng hỏi tôi khi nào có thể dọn đồ ăn lên. Nhà hàng của họ có khẩu phần ăn hàng ngày, đầu bếp ra về đúng giờ, nếu không dọn đồ ăn đúng giờ thì sẽ chẳng còn ai nấu. Tôi xin lỗi và bảo họ bắt đầu phục vụ thức ăn.

 

Các món ăn đã sẵn sàng vào khoảng 8 giờ 20 và chúng đã nguội lạnh vào lúc 9 giờ 00, lễ hội pháo hoa dưới kia cũng đã kết thúc lúc 9 giờ 20.

 

Những bóng người rực rỡ trên bãi biển cũng dần tan trong làn gió biển mát rượi, tôi nốc cạn bầu rượu, người như bốc hỏa. Nhưng có một nơi vẫn lạnh.

 

Cuộc gọi của Lương Quý Thanh cuối cùng cũng đến, hắn dường như đang thở hổn hển sau khi làm gì đó, hắn nói: "Xin lỗi, máy bay bị hoãn, anh chỉ có thể thay đổi…"

 

“Lương Quý Thanh.” – Tôi ngắt lời hắn: "Chúng ta đừng ở bên nhau nữa."

 

Nói ra câu này dễ dàng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, có lẽ bởi vì mật mã bảo vệ câu nói này cuối cùng đã bị tôi phá vỡ.

 

Lương Quý Thanh sửng sốt: “Niên Niên, anh biết là không nên, nhưng em hãy nghe anh giải thích, anh đã trên đường đến sân bay, nhưng chuyến bay bị hoãn, xe thì gặp sự cố cho nên anh chỉ có thể…”

 

“Không sao.” Tôi nói: “Tôi thấy cũng giống nhau thôi, không phải vì anh bỏ lỡ buổi hẹn này mà tôi muốn từ bỏ. Tôi mặc kệ anh có lý do gì, Quý Thanh."

 

Rất kỳ lạ, không phải là một chuyện tuyệt đối không thể bỏ lỡ kia ảnh hưởng đến quyết định của tôi mà là do những chuyện bình thường hắn đối xử với tôi trước đây. Giọt nước tràn ly, mọi kỉ niệm tám năm qua đều là sức nặng đè bẹp mối quan hệ này.

 

Cuối cùng, nó đã khiến tôi mệt mỏi.

 

"Chúng ta dừng lại ở đây đi. Anh không cần phải coi tôi là gánh nặng nữa”

 

“Niên Niên, anh cho em một cơ hội rút lại câu nói này, anh có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì.” – Lương Quý Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng.

 

Tôi không ngần ngại: “Tôi không rút lại đâu”.

 

"Em thật sự không quan tâm lý do sao? Nếu như anh nói là anh lừa gạt em, thật ra là anh chơi đùa cùng Tần Miểu là cố ý để cho em thấy, em sẽ không tức giận, cũng sẽ không để ý sao?"

Lương Quý Thanh dường như đang tức giận. Đúng vậy, người luôn quấn lấy hắn, coi hắn như bảo vật đột nhiên nói rằng không quan tâm nữa, hắn nhất định sẽ tức giận. Hắn kiêu hãnh như vậy, sao có thể chịu được việc chia tay.

"Hay là, bây giờ anh cũng nói một câu chia tay đi, tôi sẽ coi như là anh đá tôi, sau này nói ra anh cũng đỡ mất mặt.."

 

Đối mặt với gió, tôi cố gắng lớn tiếng để trêu chọc, mặc dù điều đó không vui lắm, nhưng nó thậm chí khiến Lương Quý Thanh tức giận hơn. Tiếng đập phá đồ đạc và tiếng hắn hét lên: “Nhanh lên”  Giọng hắn muốn nhanh chóng đến đây phát ra từ điện thoại.

 

Một lúc sau, giọng nói của Lương Quý Thanh đột nhiên bình tĩnh lại: "Ngay từ đầu em đã nói rằng em sẽ luôn thích anh, đó là lý do tại sao anh ở bên em."

 

Tôi thú nhận, tôi đã nói như vậy và tôi nghĩ điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi vẫn nhớ cái cách tôi giao phó trái tim mình cho hắn mà không chút do dự vào, nhưng bây giờ tôi không thể đồng cảm với điều đó nữa. Khi tình cảm đã nguội lanh, rất khó để hâm nóng trở lại.

 

"Lương Quý Thanh, tôi xin lỗi."

 

Trong khi còn đang ngấm hơi men, tôi nhân cơ hội nói ra những điều mà bình thường không nói được.

 

"Là do tôi không giữ lời hứa. Nhưng Lương Quý Thanh…”- Tôi chợt cười: "Không biết từ lúc nào tôi không thể như trước, có lẽ là lúc anh cùng Tần Miểu hẹn hò, cũng có thể là do anh luôn châm chọc, anh nói rằng anh mãi mãi sẽ không thèm để ý tới tôi; hoặc có lẽ là khi anh luôn nói với tôi là ‘có cơ hội thì chúng ta sẽ…’ những quay đầu một cái là anh quên sạch."

 

Tôi đã nhiều lần lên kế hoạch cho “Tuần sau”, nhưng “Tuần sau” mà tôi tưởng tượng chưa bao giờ đến, Lương Quý Thanh luôn tìm cách trốn tránh, không bao giờ đáp lại tấm chân tình của tôi.

 

"Tôi không thể mãi nhìn vào tương lai với tinh thần lạc quan. Tôi sẽ cảm thấy khó chịu khi gặp thất bại và tôi cũng biết đau khổ khi bị phớt lờ. Không phải tôi không có cảm giác gì, nhưng vì tôi thích anh nên tôi bỏ nhắm mắt bỏ qua. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi thực sự mệt mỏi rồi. Tôi cũng là một bình thường thôi."

 

Lương Quý Thanh do dự một lúc, sau đó khàn giọng nói: "Em có thể nói với anh."

 

“Không cần thiết đâu.” – Tôi đi đến kết luận.

 

Lương Quý Thanh nổi giận: "Tất nhiên là cần thiết. Chỉ cần anh không cho phép, em đừng hòng chia tay anh."

 

"Lương Quý Thanh, quyết định của tôi sẽ không thay đổi, giống như tôi sẽ không đồng ý ở bên cạnh anh."

 

Lương Quý Thanh im lặng, tôi vội cúp điện thoại trước khi hắn kịp nói. Hồi hộp và phấn khích vì sắp hoàn thành một sự kiện trọng đại trong đời, tôi lại ngồi xổm xuống, cười trong nước mắt. 

 

Không phải mọi nỗ lực trên đời này đều sẽ được đền đáp. Ít ra trong tình yêu sẽ không như vậy. Ngoài tình yêu tràn đầy ấy, bạn cũng cần phải có một chút may mắn. Thật không may, tôi chưa bao giờ là một người may mắn.

 

Thật đáng tiếc, nhưng cuối cùng tôi cũng muốn bứt chiếc lá xanh ra khỏi tầm mắt mình.

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại