Âm thầm nhớ em – 9

Yết hầu của Lương Quý Thanh giật giật, như thể hắn đang c.h.ế.t đuối: "Hãy để anh được nghe giọng em. Anh đã nghe tất cả các tin nhắn thoại mà em gửi cho anh, anh…"

 

"Tôi không muốn biết."

 

"…"

 

“Được.” Giọng hắn cay đắng.

 

“Niên Niên, lại đây uống chút gì đi, bánh nếp ngon quá.” Giọng nói của Giang Diễm không hề nhỏ, dù sao thì nếu quá nhỏ, trong quán bar sẽ không thể nghe được.

 

"?"

 

Lương Quý Thanh quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này, rồi ngay sau đó ánh mắt hắn rơi vào tôi, trong trẻo, đáng thương, kém cỏi và tiếc nuối. Hắn chờ đợi cuộc hành quyết.

 

Lương Quý Thanh vừa muốn trốn, để không bị tôi nhìn thấy trong một mớ hỗn độn như vậy, nhưng hắn cũng vừa muốn được tôi nhìn thấy.

 

Những gì hắn vừa nói về buổi hẹn hò ngọt ngào với Tần Miểu đều là nói dối. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

 

"Lương Quý Thanh, mọi người đều nhìn về phía trước, chúng ta đều sẽ có một tương lai tốt đẹp."

 

Tôi cúp điện thoại và đi xuyên qua đám đông mà không nhìn hắn. 

 

Nhưng lại có chuyện xảy ra.

 

"Cạch" một tiếng, tôi quay lại, Lương Quý Thanh đập tay xuống bàn kính. Kính nổ tung, m.á.u ra từ cánh tay của Lương Quý Thanh chảy ra, Tần Miểu sợ đến mức cuống quýt kiểm tra vết thương.

 

Lương Quý Thanh phớt lờ những vết thương trên tay mình, nhìn chằm chằm vào tôi và chờ đợi. Tôi ép mình không được mềm lòng, trong lòng lặp đi lặp lại một câu: Quan tâm làm gì.

 

“Tần Miểu, đưa hắn đi bệnh viện đi.” – Tôi lên tiếng.

 

 

9

 

Sau trò hề trong quán bar, Phương Nguyên hoàn toàn đồng ý rằng tôi không phải là người bình thường. Thậm chí mấy ngày nay, khi nhớ lại cảnh tượng đó, tôi không chút do dự mà tự khen ngợi mình: “Đồng chí Tiểu Đoàn, đồng chí thật sự nên làm thầy bọn họ.”

 

Sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, rồi nói thêm: "Bởi vì tôi nói thay đổi là có thể thay đổi nên tôi có thể dạy mọi người trước hết hãy yêu mà không cần lý trí, sau đó dạy mọi người cắt đứt tình yêu một cách dứt khoát và xinh đẹp."

 

 

"Ai quan tâm đến cậu?" Giang Diễm không chút khách khí chế nhạo: "Chỉ bằng khuôn mặt này của cậu lại mơ mộng giành nhiều cổ phần hơn những người khác?" 

 

"A, mình sai rồi, mình chỉ có 30% mà thôi." Phương Nguyên cười híp mắt, cứ như là tháng sau công ty sẽ niêm yết, làm cổ đông ban đầu, cô ấy lập tức có tự do tài chính, số dư thẻ ngân hàng liếc mắt một cái là không thể nhìn ra vậy.

 

Đường Mục không ở lại được mấy ngày, Giang Diễm cũng cùng đoàn đội đi Tây Bắc quay tác phẩm mới, trước khi đi còn hẹn lần sau gặp mặt.

 

Những ngày này dường như trở lại như cũ, nhưng dường như không phải vậy. Thư ký Vương đã nhiều lần tiếp cận tôi, hy vọng rằng tôi có thể đến bệnh viện để gặp Lương Quý Thanh, nhưng tôi chỉ có thể nhắc lại rằng tôi sẽ không đi.

 

Khi bắt đầu mối quan hệ với Lương Quý Thanh, hắn không quan tâm đến tôi, hắn cũng không trả lời tin nhắn của tôi quá nhiều lần, đôi khi tôi chỉ có thể liên lạc với Lương Quý Thanh thông qua thư ký Vương.

 

Thư ký Vương đến rồi đi, quan hệ của tôi với hắn cùng không tệ. Tuy nhiên, dù có bao nhiêu tình cảm, tôi cũng không thể giúp được.

 

Cuối cùng tôi nói: "Anh Vương, anh cũng muốn tôi chặn anh sao?"

 

Thư ký Vương thở dài, không thuyết phục tôi nữa.

 

Tuy nhiên, khi thư ký Vương đi thì Khúc Hà lại đến.

 

Hắn là người anh em của Lương Quý Thanh, mối quan hệ rất tốt với Lương Quý Thanh, hắn đến công ty tìm tôi. Tôi không tránh được nên chỉ có thể hẹn nhau ở quán cà phê dưới chỗ làm.

 

Khúc Hà đã mở miệng xin lỗi thay Lương Quý Thanh: "Tôi biết rằng anh Lương trước đây không tốt với cô và tôi không có tư cách gì để đến với cô. Nhưng, nhưng bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện. Nếu chậm trễ, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, anh ấy có thể sẽ bị tàn phế."

 

Bàn tay mà Lương Quý Thanh đập xuống bàn cũng chính là bàn tay bị thương trong vụ tai nạn xe hơi, bị thương nhiều lần mà không được chữa trị thích hợp. Thư ký Vương đã giải thích điều này với tôi.

 

"Anh là bạn tốt của hắn, không ai trong số các người có thể khiến hắn hợp tác với bác sĩ, vậy sao anh lại nghĩ tôi có thể thuyết phục Lương Quý Thanh?"

 

Khúc Hà sửng sốt, trầm giọng nói: "Đoàn Niên, cô nên giúp chúng tôi một chuyện, ít nhất trước tiên vượt qua thử nghiệm này đi. Sau này, dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không tới tìm cô nữa."

 

"Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn liên quan gì đến Lương Quý Thanh nữa, chúng tôi đã chia tay rồi. Anh Khúc, anh không cảm thấy mình đang làm khó người khác sao?"

 

Khúc Hà im lặng, hắn hiểu, nhưng trước mặt tôi, hắn vẫn trói buộc tôi bằng đạo đức, giống như nếu tôi không giúp, tôi sẽ mang tội cả đời, tôi sẽ có lỗi với quá khứ và mối quan hệ của Lương Quý Thanh. Có công bằng không?

 

Khúc Hà khô khan nói: “Bây giờ Quý Thanh đã thay đổi, anh ấy sẽ đối xử với cô khác."

 

“Có gì khác biệt?” tôi hỏi.

 

Khúc Hà lắp bắp không thể giải thích.

 

"Anh xem, ngay cả anh cũng không biết nên nói cái gì, cũng không đảm bảo được, hơn nữa anh cũng cho rằng Lương Quý Thanh đối với tôi không nghiêm túc. Anh Khúc, anh đừng tới nữa. Tôi đến đó chỉ cho Quý Thanh cảm giác có thể tiếp tục thao túng tôi thôi. Đây là một vòng luẩn quẩn."

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại