Báo Thù Bằng Đá Quý – 01.

Bị đ.â.m c.h.ế.t trước mộ của cha, tôi đã tái sinh.

 

Nhưng tôi cảm thấy thà c.h.ế.t thêm một lần nữa còn hơn.

 

Bởi vì tôi đã tái sinh sau khi gia tộc phá sản.

 

Tin tốt duy nhất là, lúc này cha tôi vẫn còn sống.

 

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ngồi ôm gối, trên mặt còn vương vết nước mắt.

 

Tôi nhìn xung quanh, đó là một đại sảnh ồn ào, vài người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần âu đang nói chuyện xì xào quanh một quầy hàng.

 

Phía sau có một người đàn ông, cầm đủ loại giấy tờ, trông giống như…

 

Giống như ba tôi?

 

Ôi trời, tôi tái sinh trở lại vào ngày gia tộc phá sản, tài sản bị bán đấu giá.

 

Tôi ngay lập tức cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.

 

Cũng chẳng có gì khác, chỉ là muốn trở lại một thời điểm khác, ví dụ như trước khi phá sản.

 

"Gia Gia, con không sao chứ?"

 

Mẹ tôi trang điểm nhạt, nhưng cũng không che giấu được dấu vết của biến cố bất ngờ này.

 

Tôi cam chịu mà lau mặt.

 

"Không sao đâu mẹ." Nhìn khuôn mặt của mẹ, tay tôi vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế.

 

"Đinh——" Bỗng nhiên, trên mu bàn tay phải của tôi hiện ra một con số.

 

185.

 

Tôi giật mình, tay run lên, con số biến mất.

 

Tôi cảm thấy chắc là sau khi tái sinh, tôi đã gặp phải vấn đề gì đó.

 

Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà lấy điện thoại ra, muốn tra xem đây là bệnh gì.

 

Khoảnh khắc cầm lấy điện thoại, trên mu bàn tay phải của tôi lại hiện ra một con số khác.

 

Lần này là 899.

 

Tôi bỗng như bị sét đánh ngang đầu.

 

899 là giá của chiếc điện thoại này. Tôi nhớ rất rõ. Vì sau khi phá sản, tôi đã bán chiếc Vertu của mình, đổi lấy chiếc điện thoại này.

 

Tôi tắt công cụ tìm kiếm, trực tiếp mở một trang mua sắm, tìm kiếm giá của chiếc ghế mà tôi đang ngồi.

 

185 nhân dân tệ cho 3 chỗ ngồi liền nhau.

 

Tôi sửng sốt.

 

"Gia Gia, qua đây ký một chữ." Ba tôi vừa hay vẫy tay gọi, trên mặt đầy vẻ hối lỗi.

Ban đầu ba mẹ đã sớm để lại cho tôi một căn biệt thự, bây giờ cũng phải đem đi trả nợ.

 

Trên đường đi tới, tôi nhanh chóng tra giá căn nhà này.

 

Mỗi mét vuông 58.000 nhân dân tệ.

 

Biệt thự này 650 mét vuông.

 

Tôi nhìn ba, trong mắt toàn là lo lắng, nhưng ông lại hiểu lầm ý của tôi.

 

Ba nắm lấy tay tôi, bảo tôi đừng trách ông.

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười: "Cả nhà chúng ta ở bên nhau là quan trọng nhất."

 

Nói xong, tôi ký tên mình: Vân Thanh Gia.

 

Khi ký tên, tôi giả vờ vô tình chạm vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.

 

Một con số dài xuất hiện trên mu bàn tay.

 

37.700.000.

 

Lần này tôi xác định rồi.

 

Tôi có siêu năng lực, những thứ tôi chạm vào đều hiện ra giá trị của nó.

 

Khi trở về, là người môi giới bất động sản có lòng tốt lái xe đưa chúng tôi về.

 

Tôi ngồi trên xe trống rỗng, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng "đinh":

 

"Hệ thống tái sinh đã kích hoạt.

 

"Nhiệm vụ một, trong vòng một tháng kiếm đủ 100.000.000."

 

Tôi đếm số số không, suýt nữa nhảy dựng lên.

 

Chúng tôi quay lại khách sạn.

 

Nói là khách sạn, nhưng thực ra chỉ là một tòa nhà cũ bị dỡ bỏ được cải tạo thành phòng đơn tư nhân, thậm chí không được coi là nhà nghỉ.

 

Hai chiếc giường nhỏ, một cái bàn, thậm chí không có ghế.

 

80 tệ một đêm, không có nhà vệ sinh và bếp riêng.

 

Ba tôi mua một phần mì xào 8 tệ, cả gia đình cố gắng giữ tinh thần mà ăn.

 

Tôi cắn đũa, đắn đo không biết có nên nói với họ không.

 

Ba tôi đột nhiên "xuýt" một tiếng.

 

Mẹ tôi: "Lại đau dạ dày rồi à? Để mẹ đi pha chút nước nóng."

 

Ba tôi cười: "Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu."

 

Mặt tôi bỗng chốc biến sắc.

 

Chương tiếp

Truyện cùng thể loại