Chị Dâu, Em Có Thể Thế Chỗ Anh Ta – Chương 11

Phó Cảnh Xuyên sững sờ ở đó, suy nghĩ vài giây.

 

"Hôm đó em không ở nhà, cũng không ở nhà Văn Văn đúng không? Hắn là ai?"

 

Phó Cảnh Xuyên nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng giật lấy điện thoại của tôi.

 

Sức lực khác biệt, tôi không thể giật lại được.

 

Tôi đã đổi mật khẩu, nhưng anh ta vẫn mở khóa được sau vài lần thử.

 

Anh ta vẫn hiểu tôi như xưa.

 

Trong lòng tôi cầu nguyện Chu Dục đừng nhắn tin cho tôi.

 

Nhưng tôi cũng mong cậu ta gửi tin nhắn gì đó như nhớ tôi, để Phó Cảnh Xuyên tức điên lên luôn.

 

Anh ta cầm điện thoại của tôi kiểm tra từng tài khoản, tất cả liên lạc đều là người anh ta biết, cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

 

"Không có nhắn hay là em xóa sạch rồi, đừng để anh biết hắn là ai!"

  Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và Kẹo Truyện

"Phó Cảnh Xuyên, anh biết bây giờ anh trông như gì không?"

 

"Như gì?"

 

"Một kẻ điên không thể hiểu nổi."

 

Tôi trả lại câu nói đó cho anh ta.

 

Anh ta cứ ngớ người ra đó.

 

"Xin lỗi em." Cuối cùng anh ta cũng thở dài một hơi rồi trả điện thoại lại cho tôi.

 

"Nhưng em kết bạn với Chu Dục từ khi nào vậy? Em kết bạn với nó làm gì?"

 

15.

 

"Quên rồi."

 

Anh ta không nói gì nữa.

 

Có lẽ Phó Cảnh Xuyên thực sự muốn trở về với gia đình, anh ta đã ở đây suốt một tuần, mỗi ngày về sớm để nấu ăn, cùng tôi đọc sách. Dù không ngủ chung phòng vào buổi tối, nhưng anh ta luôn canh chừng cho đến khi tôi ngủ xong mới đi ngủ.

 

Tôi cũng không liên lạc với Chu Dục nữa.

 

Chắc hẳn cậu ta lại nghĩ rằng bị tôi đùa giỡn, có lẽ là hận tôi lắm.

 

Vì mỗi ngày cậu ta đều đăng một trạng thái trên WeChat.

 

[Sợ phụ nữ rồi.]

 

[Sẽ không tha thứ cho cô ấy nữa.]

 

[Ngày mai tôi sẽ quên cô ấy.]

 

Văn Văn đã chụp màn hình gửi cho tôi.

 

"Không phải cậu ta thực sự yêu cậu rồi đấy chứ?"

 

Tôi cũng sốc lắm, nhưng lại nghĩ đó chỉ là chiêu trò quen thuộc của mấy cậu con trai nên không để ý lắm.

 

Sau này chắc tôi sẽ không liên lạc với cậu ta nữa đâu.

 

Chỉ là, tôi nói rằng sẽ không gặp lại Chu Dục nữa, nhưng lại không ngờ lúc nào tôi cũng bắt gặp được cậu ta.

 

Ở quán ăn sáng, siêu thị, cả đèn giao thông nữa.

 

Nhưng bây giờ, cứ mỗi lần cậu ta nhìn thấy tôi là giống như nhìn người lạ, không còn chào hỏi nữa.

 

Nghe nói cậu ta đã cắt bỏ đầu tóc nhuộm vàng, về làm việc tại công ty của bố cậu ta, đã thay đổi rồi, không chơi bời nữa.

 

Như vậy cũng tốt.

Một người vừa đẹp trai vừa giàu có như cậu ta, chắc chắn sẽ có nhiều cô gái theo đuổi.

 

Tôi chỉ là một người qua đường mờ nhạt trong cuộc đời cậu ta thôi.

 

Vào tối cuối tuần, tôi đau bụng kinh đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

 

Tôi đã chịu cơn đau rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi nữa, nên đã gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Xuyên.

 

"Anh ngủ chưa?"

 

"Ngủ rồi, chúc ngủ ngon."

 

Sau đó tôi đi gõ cửa phòng anh ta, nhưng bên trong không có ai.

 

16.

 

Tôi ngồi thẫn thờ tựa vào góc tường rất lâu.

 

Tôi mở điện thoại ra, nhìn thấy trạng thái trên WeChat của Lý Nhị.

 

[Tôi có một cuộc hẹn với đêm đen.]

 

Đó là bức ảnh cô ta chụp lén bóng dáng của Phó Cảnh Xuyên.

 

Khi tôi muốn nhìn kỹ hơn thì cô ta đã xóa ngay lập tức rồi.

 

Vậy nên, ban ngày Phó Cảnh Xuyên yêu tôi, còn ban đêm anh ta ru tôi ngủ rồi lại đi yêu người khác?

 

Khi tôi vừa định thoát khỏi WeChat, lại nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Chu Dục.

 

[Lại xóa em rồi, đừng ép em phát điên đấy nhé, phát điên là em sẽ đến tìm chị đấy!]

 

Đó là vài ngày trước rồi, tôi không để ý nữa.

 

Tôi nhấn đồng ý.

 

Tôi lướt qua trang cá nhân của cậu ta, thấy một trạng thái mới đăng năm phút trước:

 

[Cô ấy là cái thứ gì vậy?]

 

Cậu ta đăng cho tôi xem sao?

 

Tôi bình luận một câu:

 

[Có thể gọi giúp chị một chiếc taxi không, cái thứ em trai bên kia?]

 

Thế rồi cậu ta xóa trạng thái ngay lập tức, lại đăng lại một dòng khác:

 

[Tôi là cái thứ gì cơ chứ!]

 

Rồi tin nhắn gửi đến:

 

"Chị đang ở đâu?"

 

Tôi đã đau đến nỗi không còn sức gõ chữ nữa rồi, nên gửi cho cậu ta một định vị.

 

Sau đó tôi lại gửi một tin nhắn thoại, nói với cậu ta rằng tôi sắp đau c.h.ế.t luôn rồi.

 

"15 phút, đợi em."

 

Chu Dục nói 15 phút, nhưng thật ra chỉ mất 10 phút.

 

Theo lời cậu ta thì cậu đã vượt qua năm cái đèn đỏ, suýt nữa thì gặp tổ tiên luôn rồi.

 

Khi đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng đó không phải là đau bụng kinh mà là viêm ruột thừa cấp tính.

 

Phải phẫu thuật ngay lập tức.

 

Phẫu thuật cần người nhà ký tên.

 

Tôi gọi điện cho Phó Cảnh Xuyên, nhưng anh ta lại tắt máy.

 

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại