Chị Dâu, Em Có Thể Thế Chỗ Anh Ta – Chương 14

"Không phải hôm nay thì cũng chỉ là lấy cớ để mừng thôi mà, không cần phải nghiêm trọng như vậy." Bố mẹ anh ta vẫn đang cố giải thích.

 

"Đúng vậy, Kiều Kiều, con cũng đừng bận tâm chuyện này nữa." Bố mẹ tôi cũng lên tiếng giúp anh ta.

 

Tôi thật sự không muốn nhẫn nhịn nữa.

 

Thỏa thuận ly hôn đã gửi cho anh ta, ngoài miệng thì nói đang suy nghĩ, dỗ dành tôi, nhưng sau lưng lại lên kế hoạch mời tất cả người thân đến để ép buộc tôi?

 

10 năm rồi, tôi không ngờ anh ta lại là người như vậy.

 

"Đúng rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp cả, Kiều Kiều con cũng đừng làm ầm lên nữa, chúng ta còn chờ năm nay được bồng cháu nội mà."

 

"Có người sinh con cho anh ta đấy, là anh ta không cần thôi, đúng không Phó Cảnh Xuyên? Ông bà nội chắc cũng biết rồi chứ?"

 

Mặt ông bà nội tức khắc trở nên khó coi, nhưng cũng không phản bác lại.

 

Có vẻ họ cũng biết chút ít về chuyện giữa Phó Cảnh Xuyên và Lý Nhị.

 

Uổng công tôi còn tưởng ít nhất thì ông bà nội sẽ đứng về phía tôi.

 

Nhưng rốt cuộc họ chỉ cần có một đứa cháu trai, ai sinh ra cũng được.

 

"Em nói bậy bạ gì vậy?"

 

Phó Cảnh Xuyên vẫn tưởng tôi không biết gì.

 

"Lý Nhị mang thai con của anh, nhưng anh đã bắt cô ta phá bỏ."

 

"Hôm sinh nhật em, anh đã ở bên cô ta."

 

"Hai người hẹn hò, hôn nhau ngay trước mắt em, cô ta còn phải dặm lại son môi mà anh đã làm trôi cơ mà?"

 

"À đúng rồi, hôm em phẫu thuật ruột thừa, anh cũng ở bên cô ta."

 

"Anh nói sẽ chia tay với cô ta, nhưng lại hôn cô ta say đắm ở sân bóng rổ."

 

"Anh nói sẽ chia tay với cô ta, nhưng lại đi an ủi cô ta khi cô ta say rượu phát điên ở khách sạn."

 

“Phó Cảnh Xuyên, anh nói trong 10 năm này anh đã phạm nhiều sai lầm, mong em cho anh cơ hội nữa, nhưng làm sao để cho anh cơ hội đây?”

 

10 năm nữa em cũng 40 tuổi rồi, không còn yêu nổi nữa.

 

"Ký đi, đừng liên lạc với em nữa."

 

Tôi ném thỏa thuận ly hôn trước mặt anh ta, rồi quay người bước đi.

 

Đi đến bên cạnh, thấy Lý Nhị trốn tránh không dám lên tiếng, tôi không nhịn được cơn giận.

 

Tôi đi tới, cầm một ly rượu vang rồi đổ từ trên đầu cô ta xuống.

 

 "Chị, chị!" Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và Kẹo Truyện

 

"Đừng gọi tôi là chị, tôi thấy ghê tởm c.h.ế.t đi được."

 

"Vậy là chị đã biết từ lâu rồi? Sao chị không ly hôn?"

 

"Chát…"

 

Tôi tát cô ta một cái.

 

"Một kẻ thứ ba như cô thì có tư cách gì mà đứng ở đây?"

 

 

"Được thôi, cô thắng rồi, nhường cho cô đấy, nhường cho cô cái thứ tôi mà không cần nữa."

 

Tôi quay một đoạn video của cô ta, rồi đăng lên mạng xã hội.

 

Kèm theo dòng chữ:

 

[Chúc mừng chồng tôi, đã cưới được tiểu thiếp.]

 

Đăng xong tôi nhanh chóng rời đi.

 

20.

 

Tôi đã ly hôn với Phó Cảnh Xuyên.

 

Trước khi ly hôn, tôi đã lo lắng rất nhiều.

 

Khi thực sự ly hôn, mọi thứ diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng.

 

Tôi đã chuyển nhà và tìm được một công việc khác.

 

Phó Cảnh Xuyên để lại tất cả nhà cửa cho tôi.

 

Anh ta cũng chuyển cho tôi không ít cổ phần của công ty.

 

Anh ta còn hoang tưởng rằng bằng cách này sẽ khiến tôi quay lại.

 

"Tất cả đều là lỗi của anh, chỉ cần em sống tốt, anh có thể ra đi tay trắng."

 

"Được thôi, em đã ở bên anh bao nhiêu năm, cũng không phải là không có tình cảm, nếu anh thể hiện tốt, ai biết được tương lai sẽ thế nào?"

 

Vậy nên, Phó Cảnh Xuyên đã đưa hết tiền cho tôi, mỗi ngày còn tặng tôi hoa, túi xách, và nhà cửa.

 

Anh ta nghĩ rằng giấy đăng ký kết hôn chỉ là một tờ giấy, và tình cảm của chúng tôi sau nhiều năm không cần đến tờ giấy đó.

 

Những gì anh ta tặng, tôi đều nhận không thiếu món nào.

 

Sau đó, tôi đã bán túi, bán nhà, còn hoa thì vứt đi.

 

Anh ta vẫn nhắn tin cho tôi mỗi ngày.

 

Tôi không chặn nhưng cũng không trả lời.

 

Mỗi ngày nhìn thấy tin nhắn “Chào buổi sáng" và “Chúc ngủ ngon" của anh ta, tôi chỉ thấy buồn cười.

 

Đã hai tháng, tôi và Chu Dục không liên lạc rồi.

 

Nghe nói cậu ta bị bố đánh bầm dập, rồi còn bị bắt sang nước ngoài.

 

Dường như từ khi quen tôi, lúc nào cậu ta cũng bị đánh.

 

Tôi lướt qua trang cá nhân của Chu Dục, vẫn dừng lại ở dòng trạng thái:

 

[Ngày mai sẽ quên cô ấy.]

 

Ngày qua ngày, cho đến một hôm sau khi tan làm, tôi không muốn về nhà nên ngồi trên tàu điện ngầm đi loanh quanh, cuối cùng lại đến khu mà Chu Dục ở.

 

Thực ra tôi không biết Chu Dục ở đâu, chỉ nghe cậu ta nói qua về khu vực đó.

 

Cậu ta cũng không ở trong nước.

 

Tôi không hiểu mình đang nghĩ gì.

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại