Cho nam nhân ở nhờ dưỡng thương ngờ đâu lại trở thành chồng – Chương 216

Khi nàng ta chuẩn bị rời đi, bàn tay trắng nõn gầy gò kia đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng ta, khiến Du Thiển Thiển đang không phòng bị lảo đảo ngã vào người hắn ta.

Du Thiển Thiển vừa định mở miệng kêu lên, liền bị hắn ta dùng sức siết chặt cổ, người gần đất xa trời nhưng không biết sức lực từ đâu tới, lập tức bóp mạnh đến mức khiến Du Thiển Thiển không thể phát ra tiếng, thậm chí không còn sức tách bàn tay của hắn ta, đầu ngón tay khảm sâu vào mu bàn tay của hắn ta, hắn ta tựa hồ cũng không biết đau nhức chút nào, bên trong mắt hắn ta đột nhiên hiện lên tức giận, thần sắc dữ tợn, trong đáy mắt đều là oán hận và không cam lòng: "Cô kiêu ngạo độc ác, nhưng không sánh nửa phần của nàng! Cho tới bây giờ nàng chưa từng thích cô!

Có đúng hay không?"

Du Thiển Thiển vẫn còn vùng vẫy, nhưng khuôn mặt nàng ta đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, không thể thoát khỏi tay hắn ta, vì vậy liền đào khoét lỗ tiễn trên n.g.ự.c hắn ta.

Máu nóng bao phủ các ngón tay của Du Thiển Thiển, Tề Mân cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nới lỏng sự kìm kẹp với Du Thiển Thiển.

Du Thiển Thiển ngã ngồi xuống đất, ôm cổ thở hổn hển, lúc này cửa cũng bị đá tung, Phàn Trường Ngọc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền xông vào:

"Thiển Thiển!"

Nàng đỡ Du Thiển Thiển đứng dậy, ánh mắt cũng tựa như lưỡi đao đ.â.m đao thẳng vào Tề Mân.

Du Thiển Thiển kịp thời nắm lấy tay Phàn Trường Ngọc, chỉ nói:

"Ta không sao."

Tề Mân ôm n.g.ự.c dựa vào gối mềm, khuôn mặt gầy gò vì trúng đc mà trở nên xám xanh, cắn chặtrăng, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Du Thiển Thiển, lộ ra mấy phần ủy khuất: "Nàng… Dựa vào cái gì mà đối xử với cô thế này!"

Khóe miệng của hắn ta có m.á.u chảy ra, rất nhanh liền tuôn ra thành dòng lớn, nhuộm đỏ cả một mảng lớn xiêm y và đệm. Du Thiển Thiển ngồi xuống một bên giường, lặng lẽ nhìn Tề Mân, búi tóc của nàng ta đã bị bung ra khi vừa vùng vẫy, vết đỏ trên mặt vì nghẹt thở vẫn chưa rút đi, vô cùng lạnh lùng: "Vì sao ta lại không thể đối xử với ngươi như thế?"

"Người như ngươi, xứng đáng được người khác thích không?"

"Ngươi ích kỷ, tàn bạo, hung ác, tính tình hỉ nộ thất thường, ai cũng phải cẩn thận hầu hạ ngươi từng li từng tí, hơi không cẩn thận liền phải chết, mà chỉ cần ngươi hơi bố thí một chút, liền muốn người khác m.ó.c t.i.m móc phổi, mang ơn, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?"

Miệng của Tề Mân đều là m.á.u tươi, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào Du Thiển Thiển, nhưng đã nói không ra lời.

Du Thiển Thiển bình tĩnh nói:

"Người c.h.ế.t vì ngươi còn ít sao?

Ngoại trừ nghi kỵ, ngươi đã từng làm cho bọn họ cái gì? Chỉ là do ngươi được đầu thai tốt mà thôi."

Tề Mân vẫn nhìn nàng ta không chớp mắt, ánh mắt cố chấp lại bi thương.

Nhưng Du Thiển Thiển không nhìn hắn ta nữa, đứng thẳng dậy và nói với Phàn Trường Ngọc: "Đi thôi."

Phàn Trường Ngọc đi theo Du

Thiển Thiển ra khỏi phòng, đang định nói chuyện với nàng ta, nhưng dưới chân Du Thiển Thiển đột nhiên mềm nhũn, may mà Phàn Trường Ngọc kịp thời đỡ lấy: "Thiển Thiển, tỷ thế nào?"

Sắc mặt của Du Thiển Thiển tái nhợt, lại không còn vẻ trấn định thong dong như trước mặt Tề Mân, nói: "Không có gì, ta sẽ đichậm." Bàn tay nắm lấy Phàn Trường

Ngọc của nàng ta lạnh như băng:

"Độc c.h.ế.t một người, dù sao cũng không giống như g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá."

Phàn Trường Ngọc đỡ nàng ta ngồi xuống trước bậc thềm, trấn an nói: "Lần đầu tiên muội g.i.ế.c người, sợ đến cả đêm không ngủ được, đêm nay muội dẫn Ninh Ninh đến chỗ của tỷ, trên tay của muội dính đầy m.á.u tươi, sát khí nặng, coi như hắn là hoàng tôn, thành cô hồn dã quỷ cũng không dám đến gần muội." Những lời này nghe giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, vẻ lo lắng trong lòng Du Thiển Thiển tiêu tán đi một chút, nàng ta "phì" một tiếng cười to nói:

"Đúng vậy, Trường Ngọc muội bây giờ đã là tướng quân."

Phàn Trường Ngọc gãi đầu, ngại ngùng cười cười.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, tay chân lạnh lẽo của Du Thiển Thiển cũng dần dần có nhiệt độ, nàng ta quay đầu nhìn nữ tướng quân tư thế hiên ngang ở bên cạnh, đại khái là bởi vì câu hỏi vừa rồi của Tề Mân, khiến cho trong lòng nàng ta dâng lên chút cảm xúc khác biệt, nàng ta đột nhiên nói: "Trường Ngọc, ta có một bí mật."

"Hả?" Phàn Trường Ngọc quay đầu lại, ánh nắng rọi đầy lên người nàng, giữa lông mày và ánh mắt của nàng có một tia sáng ngời, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác tin cậy cùng gần gũi.

Du Thiển Thiển nói: "Ta sẽ chỉ nói với một mình muội."

Phàn Trường Ngọc sững sờ một chút, sau đó rất nghiêm túc nói:

"Muội sẽ giữ bí mật cho tỷ."

Du Thiển Thiển nhìn những con chim sẻ chợt cao chợt thấp trong ánh mặt trời lặn, ánh mắt trở nên xa xăm, thoáng nét buồn bã: "Ta từ một nơi rất xa rất xa đến đây, sẽ không trở về được nữa rồi."

"Bao xa?"

"Từ giờ trở đi, phải mất trăm ngàn năm mới có thể quay về nơi đó."

Phàn Trường Ngọc cả kinh: "Vậy tỷ làm sao đi tới được triều Đại Dận?"

Du Thiển Thiển nói: "Cảm giác ngủ một giấc, mở mắt ra liền ở đây."

Sắc mặt Phàn Trường Ngọc trở nên có chút cổ quái, nhìn chằm chằm Du Thiển Thiển một hồi, sau đó đột nhiên nói: "Thiển Thiển, tỷ là thần tiên sao?"

Du Thiển Thiển lại cười: "Dưới gầm trời này thật có thể có loại thần tiên vô dụng như ta sao?"

Nàng ta nhìn Phàn Trường Ngọc và nói: "Muội còn giống thần tiên hơn ta."

Đột nhiên được khen, Phàn Trường Ngọc có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào. Du Thiển Thiển nói: "Nơi của ta, trên sách sử cũng có một nữ tướng quân rất lợi hại, lên Lương Ngọc." Nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía Phàn Trường Ngọc: "Nơi này không có gì tốt, nhưng lại có muội, có Bảo Nhi, cũng còn tốt rồi." Nàng ta cong cong đôi mắt cười:

"Trăm ngàn năm sau, Trường Ngọc nhất định cũng là nữ tướng quân lưu danh sử sách."

Vào mùa đông năm Vĩnh Bình thứ mười bảy, Thừa tướng Ngụy Nghiêm có ý đồ mưu phản, Lý

Hình bại binh bị c.h.ế.t trong loạn tiễn, Ngụy Nghiêm bị bắt sống.

Một tháng sau, hoàng đế Tề Thăng bởi vì cung biến chấn kinh mà bệnh chết, hậu nhân của Thái tử Thừa Đức lưu lạc chốn dân gian được tìm về, dù chưa cử hành đại điển đăng cơ, nhưng đã theo thân mẫu Du thị tiến vào hoàng cung.Thiên lao,Ánh nến mờ ảo hắt lên tường hai cái bóng uy nghiêm, ánh lửa từ trọng chậu than đặc giữa các phòng giam, củi thiêu lốp bốp rung động.

Đào Thái phó thấp giọng thở dài:

"Phụ thân của tên tiểu tử thối kia c.h.ế.t tại Cẩm châu, năm đó vô luận đã xảy ra chuyện gì, hắn đều

muốn một đáp án."

"Dĩ Khuê, gánh chịu một cỗ ô danh như này, ngươi đang tính toán gì thế a?"

Tề Mân đã chết, trong đám ảnh vệ của hắn ta chỉ còn lại vài tên, Phó Thanh cũng ở trong số đó.

Sau khi Tạ Chinh thẩm vấn qua, đáp án hắn nhận được giống như những gì Du Thiển Thiển đã hỏi.

Như thế, ba khối Hổ phù tìm được từ chỗ Tùy gia, tựa hồ có thể nói thông được.

— Hổ phù là thật, lệnh điều binh cũng là thật, Tùy gia nghe theo mệnh lệnh Ngụy Nghiêm, cho nên mới không điều binh đưa lương chi viện cho Cẩm châu.

Nhưng một vấn đề mới lại năm ngang trước mắt: Tùy gia và Ngụy

Nghiêm đều cùng một giuộc, vì sảo sau này Tùy gia lại làm phản, chỉ thả ra chút lời đồn Ngụy

Nghiêm có liên quan đến sự thất thủ của Cẩm châu, thay vì trực tiếp vạch trần Ngụy Nghiêm?

Bất kể những người khác như thế nào, Đào Thái phó không tin

Ngụy Nghiêm tự mình thiết kế vụ án Cẩm châu, nhưng sau khi

Ngụy Nghiêm bức vua thoái vị bị thất bại, dường như đã coi nhẹ sống chết, mọi tội trạng ông ta đều nhận, nhưng lại không hề thăm dò được sự tình năm đó.

"Cái c.h.ế.t của Thái tử và Lâm Sơn là trách nhiệm của ta, ta không gánh tiếng xấu này thay cho bất kỳ ai khác."

Ngọn đèn trong hốc tường hắt ra chút ánh sáng vàng nhạt, ván cờ bị bóng người trước mặt hắt ra làm hai nửa sáng tối.

Ngón trỏ và ngón giữa mạnh mẽ của Ngụy Nghiêm cầm một viên cờ đen đặt xuống giao điểm của bàn cờ, giọng nói rõ ràng mà bởi vì khàn khàn tăng thêm mấy phần nặng nề, nghe ra được chút cảm xúc thăng trầm.

Tuy nhiên, Đào Thái phó sắc bén nhận ra điều gì đó trong lời nói kia, nhướng đôi mắt nhăn nheo:

"Bởi vì chuyện giữa ngươi và Thích nha đầu?"

Ngụy Nghiêm nhìn về phía Đào Thái phó.

Đào Thái phó biết hẳn là có nguyên nhân như vậy, thở dài nói:

"Hai đứa nhỏ kia đều hỏi qua An thái phi, năm đó ngươi rời khỏi chiến trường, lưu lại kinh thành, thật coi lão đầu tử ta không nhìn ra được gì hay sao?"

Ngụy Nghiêm trầm mặc một hồi, mới nói: "Nàng ấy là bị ta liên lụy."

Đào Thái phó cũng đã tới thiên lao nhiều lần, mỗi lần cũng không hỏi được gì từ miệng Ngụy Nghiêm, hôm nay ông ta đã nguyện ý nhiều lời hơn, lúc này liền hỏi: "Chỉ giáo cho?"

Lửa than trong lò đất sét nồng nặc, nước trong ấm trà róc rách, sương trắng cuồn cuộn ở vòi, sương mù bốc lên làm mờ đi dáng vẻ của Ngụy Nghiêm.

Trong thoáng chốc, Thừa tướng quyền uy ngồi đối diện Đào Thái phó trở thành một nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nổi danh tại Tấn Dương cũng chỉ vì một bài thơ.

Ông ta nhắm mắt lại: "Hồi đó tính kế ít hơn, miệng lưỡi đã lưu lại tai họa."

Đôi mắt của Đào Thái phó nghiêm khắc và từ ái, nhưng trong lòng đã hơi chùng xuống.

Trước đây ông ấy đã nói với Phàn Trường Ngọc, Tạ Chinh giống với Ngụy Nghiêm khi còn tuổi trẻ, kỳ thật không hẳn như vậy, bởi vì Tạ Chinh từ nhỏ mất đi chỗ dựa, lại được Ngụy Nghiêm quản giáo rất nghiêm khắc, ngược lại tính tình ổn trọng hơn.

Khi Ngụy Nghiêm còn trẻ, không chỉ tràn đầy sức sống, cơ hồ được gọi là nổi loạn.

Ngụy thị Tấn Dương, một gia tộc trăm năm xa hoa, con cái trong nhà so với người bình thường kiêu ngạo hơn một chút, ông ta là người nổi bật nhất trong thế hệ của mình, sự kiêu ngạo trên người chỉ sợ là càng sâu hơn.

Mười bảy tuổi đã là thám hoa lang, nhưng lại không muốn sớm vào triều làm quan, ngược lại đi ngao du sơn thủy, nói sẽ tiếp tục đi khắp nơi học hỏi, kiêm tu xuất thế, lão gia của Ngụy gia tức giận muốn mài giũa tính tình của ông ta, đem người tới quân doanh Thích gia, để Thích lão tướng quân quản giáo thay, lúc ấy mới ở trong quân ông ta mới trở thành tri kỷ với Tạ Lâm Sơn.

Đào Thái phó tạm thời đè xuống một tia phức tạp trong lòng, vuốt râu chậm rãi hỏi: "Là chuyện gì?"

"Năm Khải Thuận thứ mười lăm, Giang Nam bị lũ lụt, Thái tử đi cứu nạn, Giả gia khắp nơi gây trở ngại, trì hoãn việc phân phát lương thực, khiến nạn dân tử thương hơn phân nửa, tiên đế tức giận, nhưng không truy cứu trách nhiệm của Thập Lục hoàng tử và Giả gia, ngược lại trách Thái tử cứu nạn bất lực, phải đóng cửa hối lỗi trong ba tháng, thần tử dưới trướng đều bị phạt. Lòng đế vương bất công ngày càng nghiêm trọng, trong triều đã có tin đồn tiên đế muốn đổi lập Thập Lục hoàng tử thành trữ quân, nhóm khách khanh của Thái tử muốn tính toán cho Thái tử, ta đã nói lời bảo tiên đế 'Nhường ngôi'."

Dù đã cách nhiều năm nghe lại được lời này, sắc mặt Đào Thái phó vẫn vì đó mà thay đổi, ngón tay chỉ vào Ngụy Nghiêm .

"Ngươi… Thật hồ đồ a!"

Nếu những lời này đến vào tai tiên đế, Thái tử và toàn bộ Ngụy thị đều là tai họa ngập đầu.

Ngụy Nghiêm nói: "Không phải ta hồ đồ, mà là Thái tử không cương quyết."

Ánh mắt ông ta nghiêm nghị như đao thép, lộ ra khí thế của người đứng đầu đã lâu, không giận tự

uy, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu như năm đó ngài ấy có phần quyết đoán đi tranh giành, dùng sức Thích gia cùng với hai nhà Tạ, Ngụy, như thế nào không thể đưa ngài ấy lên thanh long ỷ đó?"

Đào Thái phó lắc đầu: "Ngươi nên đứng ở vị trí của Thái tử mà nghĩ, mặc kệ tiên đế sủng ái Thập Lục hoàng tử đến đâu, chỉ cần ngài ấy một ngày vẫn là Thái tử, vị trí kia chung quy vẫn là của ngài ấy. Bảo tiên đế 'Nhường ngôi, một khi không thành, đó chính là cả bàn đều thua."

Ngụy Nghiêm hỏi: "Cuối cùng ngài ấy đã chờ được cái gì?"

Dứt lời, ông ta đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Thật đúng như nguyện ý của ngài ấy, hiền danh gia thân, lưu danh bách thế!"

Đào Thái phó nghe ra được ý hận và sự mỉa mai trong lời nói của Ngụy Nghiêm, nhưng trong lòng bất lực thở dài, tiên đế khi còn là một vị hoàng tử, vì cưới được Thích hoàng hậu, dựa vào Thích lão tướng quân mới ngồi lên được hoàng vị.

Nhưng uy vọng của Thích lão tướng quân trong quân quá cao, một khi đã ngồi vững vàng trên long ỷ, tiên đế lại kiêng kỵ Thích gia, nhưng thế hệ Thích gia trung lương, con cái trong nhà đều không phải hạng người hoàn khố, ông ta thân là đế vương không tìm được cớ động vào Thích gia, mái nhu mân nảng mưới nhá đổ Giả gia chèn ép Thích gia.

Nhưng những người trong cuộc năm đó, làm sao có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra sau này?

Trong mắt Đào Thái phó hiện lên một chút tang thương: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng chớ đoán đố với ta nữa, năm đó, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?"

Gió lạnh thổi qua, đèn đuốc trong hốc tường nhảy múa, cái bóng của Ngụy Nghiêm trên vách tường phòng giam đổ ra một dáng người cao thẳng, bên trong cứng rắn lạnh lẽo lại lộ ra một cỗ hoang vắng khó miêu tả được, giống như một tảng đá trên vách

Ông ta im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Là do ta chưa phân rõ chủ, sau khi lưu lại lời nói tai họa, lại thiếu mưu đồ dễ tin, không có sách lược vẹn toàn, lời kia cứ thế bị khách khanh của Thái tử truyền đến trong tai của tiên đế và Giả gia, vẫn còn chưa biết rõ tình hình."

Đào Thái phó nghe thấy những lời này thì tim đập thình thịch, sau lưng Ngụy Nghiêm là toàn bộ

Ngụy thị Tấn Dương, tiên đế coi như biết được Ngụy Nghiêm nóilời kia cũng cẽ không tức giận

lời kia, cũng sẽ không tức giận ngay tại chỗ, mà chỉ càng thêm kiêng kỵ, âm thầm bố trí.

Quả nhiên, sau một khắc Ngụy Nghiêm cười lạnh hỏi Đào Thái phó: "Sau lưng ta là Ngụy thị Tấn Dương, như thế nào mới có thể định cho ta đại tội tru cửu tộc?"Đào Thái phó sững sờ không nói gì.

Ngụy Nghiêm gẵn từng chữ, tựa hồ như mang trong mình mối hận cực lớn: "Tự nhiên là dâm loạn cung đình."

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại