Nàng như hoa như ngọc – 3

10

Nhất định là Từ Trạch Nhất không ngờ có người tới, hắn nửa ngồi nửa đứng trên án sách, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, giằng co với một con rắn nhỏ trên mặt đất.

"Ồ… Hầu gia, đây là một con rắn."

"Tất nhiên là ta biết."

"Ta rất sợ rắn." Ta cầm ô đứng đó không biết nên tiến hay lùi. Thực ra không phải ta sợ, trước tiên ta phải xem con rắn có độc hay không, tiện đà tính toán.

Nhưng nam nhân to lớn này thực sự sợ hãi, nếu không sao hắn từ bỏ thể diện mà trèo lên bàn như vậy.

Hắn nói: “Nếu ngươi sợ thì hãy nhanh chóng rời đi.”

"Nhưng… Hầu gia nên làm gì bây giờ?" Ta vừa nói vừa dùng ô đập rắn trên mặt đất, nhắm mắt lại giả vờ hoảng loạn đập lung tung.

Đầu ô chạm đất phát ra âm thanh "bụp…bụp".

“Nó không cử động nữa.” Hắn nhắc nhở ta.

Ta mở mắt ra nhìn, con rắn nhỏ nằm trên mặt đất như sợi dây cỏ, đầu tiên ta dùng ô kéo nó ra, sau đó nhặt lên nhìn kỹ, ta chắc chắn nó đã c..hết rồi, ta nói với Từ Trạch Nhất: “Hầu gia, nó hình như đã c..hết rồi…” rồi giả vờ ngã xuống đất

Anh lập tức tới đỡ tôi, gọi tên tôi: "Sương Ninh Nguyệt, ngươi làm sao vậy?

Ta không thể để hắn đỡ lên, bắt được cơ hội tốt như vậy cũng phải làm cho hắn đau lòng đã, ba vị ca ca nhà ta cũng sợ rắn, chỉ có muội muội như ta trị được, đây vẫn chỉ là con rắn nhỏ tầm thường, lớn hơn một chút cũng không sợ.

Bên ngoài có tiếng bước chân, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hầu gia, bên ngoài trời đang mưa to, ta tìm được chiếc ô này.”

"Đi mời Thanh Ca tới đây. Cô nương của nàng ấy ngất xỉu rồi."

"Trời ơi." Nam nhân đáp lại và rời đi.

Vốn cảm thấy mặt đất quá lạnh, nhưng ngay sau đó ta đã được bế lên, đặt lên chiếc giường mềm mại, không khỏi cảm thấy Từ Trạch Nhất xem như có tâm.

Chỉ một lúc sau, ta đã nghe thấy giọng nói của Thanh Ca: "Cô nương, cô nương, sao vậy?"

“Cô nương của ngươi đánh rắn đến bất tỉnh.” Âm thanh của Từ Trạch Nhất càng ngày càng xa, chắc chắn hắn đã bỏ đi.

Thanh Ca ôm ta vào lòng, siết c.h.ặ.t t.a.y ta và hét lên: "Cô nương, người tỉnh dậy được không?"

Ta không biết có nên tỉnh dậy hay không nên chỉ dùng ngón út gãi nhẹ vào lòng bàn tay nàng ấy.

Nha đầu này thông minh, nhất định phải hiểu ý ta, vừa nghe nàng ấy nói: “Cô nương của ta không thể chạm vào rắn, từ nhỏ nàng ấy đã sợ rắn, bất cứ thứ gì liên quan đến rắn đều sẽ dị ứng kinh khủng."

Không có câu trả lời nào từ Từ Trạch Nhất.

Thanh Ca giơ cánh tay của ta lên và nói: "Hầu gia, nhìn xem, có những chấm đỏ này."

Ôi, chắc nha đầu này đã bôi vỏ đậu phộng vỏ đỏ lên người ta rồi, ngứa quá không nhịn được.

"Vậy… Ta sẽ sai người bế cô nương của ngươi về nhà, mời đại phu đến đó xem, để không làm tổn hại đến thanh danh của nàng ấy."

"Cảm ơn Hầu gia đại nhân. Ta đã theo hầu cô nương từ khi còn nhỏ nên ta biết phải làm gì trong tình huống này."

“Nếu vậy thì chúng ta hãy quay về phòng trước.”

“Nhưng ai sẽ bế cô nương về?” Thanh Ca hỏi.

Có lẽ là Từ Trạch gặp khó khăn, vẫn chưa trả lời.

Đương nhiên ta không muốn hắn khó xử nên chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: “Thanh Ca.”

"Cô nương, thật tốt khi người đã tỉnh lại. Hầu gia đang lo lắng chưa biết đưa người về phòng bằng cách nào."

Ta nhìn Từ Trạch Nhất, hắn đã mất đi vẻ lạnh lùng mấy ngày qua, chỉ hỏi ta: “Ngươi không sao chứ?”

"Không sao. Ta thất thố trước mặt Hầu gia nên rất xấu hổ." Ta vừa nói vừa đứng dậy và ôm lấy cánh tay đang ngứa ngáy khủng khiếp của mình.

"Cô nương, đừng cử động, huỷ dung thì phải làm sao?"

“Hầu gia, ta về trước, kẻo lại không thể giải thích rõ ràng.” Ta đang định lấy ô xuống đất thì Từ Trạch Nhất lại gọi: “Đừng dùng cái này, dùng ô của Ta đi.” Rồi phân phó cho gã sai vặt mang đến một cái ô mới.

Thanh Ca lập tức tiếp nhận, sau đó đỡ ta trở về.

Trời đang mưa gió, đi từ trong phòng ra ngoài sân đặc biệt chậm, đợi đến khi xung quanh không có ai mới hỏi: "Sao rồi? Vừa rồi hắn có liếc mắt nhìn ta một cái không?"

"Muội cũng không dám quay đầu lại, nhưng hẳn là có, đây chính là ân cứu mạng.".

"Này, ngứa c..hết ta rồi." Ta xoa xoa cổ tay, rốt cục có thể gãi ngứa rồi.

"Thật đáng giá, ngày mai chúng ta hãy chờ đợi điều tốt đến đi.”

"Hầu gia, hắn đến thăm ta sao?"

Thanh Ca chỉ nhếch môi cười.

11

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp. Ta chỉ nghỉ ngơi trong phòng, đợi Từ Trạch Nhất tới.

Từ bữa trưa đến bữa tối, không một bóng người xuất hiện.

“Hắn chẳng quan tâm gì cả.” Ta thở dài, dùng đầu ngón tay vuốt ve những chấm đỏ trên cổ tay, dù sao thì đó cũng chỉ ngứa mà thôi.

"Cô nương, xin hãy kiên nhẫn. Hầu gia không phải là người chơi bời lêu lổng, ngài ấy còn có chức quan."

“Ta hiểu mà.” Ta liếc nhìn nàng ấy rồi cầm tách trà lên nghịch.

Ngoài phòng, gã sai vặt của Hầu gia đi tới, ta nhìn phía sau hắn, không thấy Từ Trạch Nhất, nên không khỏi thất vọng.

"Cô nương, Hầu gia bảo ta tới hỏi xem cô nương đã khỏe hơn chưa."

“Ta không sao.” Ta thì thầm.

"Nếu như cảm thấy không khỏe, thì nói cho ta biết, hoặc là mời cung y tới đây xem."

“Ngươi trở về nói với Hầu gia rằng ta không sao.” Ta cực kỳ khách khí với hắn, sau đó nháy mắt với Thanh Ca: “Muội thay ta tiễn người đi.”

Thanh Ca gật đầu, lấy một miếng bạc trong hộp rồi dẫn hắn ra ngoài.

Khi quay lại, nàng mỉm cười nói: “Nghe nói ngài ấy đã hỏi mấy lang trung, vô cùng quan tâm đến bệnh tình của cô nương.”

"Vậy còn tiếp tục ngứa không?"

"Cô nương lại cảm thấy đáng giá rồi."

"Lát nữa ta sẽ đến viện kia nhìn xem. Đã một ngày không thấy những cây mẫu đơn, không biết đã xảy ra chuyện gì."

“Muội sẽ cùng cô nương đến đó ngay.” Thanh Ca nhìn thấu ta.

Ta xấu hổ vì tiếng cười của nàng ấy, hơi muộn một chút ta mới sang viện kia, thấy trong nhà đèn đã sáng, ta không vào trong mà chỉ nhìn hoa mẫu đơn ở bên ngoài, có hai cây mất tích.

Ta đứng dậy, quay đầu lại, nói: "Quấy nhiễu Hầu gia, là ta không phải.

"Mấy ngày tới, đừng bận tâm đến việc này."

“Cảm ơn ngài Hầu gia, nhưng hoa không đợi người.”

"Mấy ngày nay ta phải ở trong viện làm việc."

Ta lập tức hiểu ra, nói: "Đã như vậy, Hầu gia nói cho ta biết khi nào không ở trong viện này, ta sẽ…" Cũng không biết tại sao, lại bị nước miếng của mình sặc, rước lấy một trận ho khan, lại sốt ruột nói xong, "Lại đến…"

"Cô nương, muội bảo người ngày mai hãy đến, nhưng người không chịu nghe, người đang bị sốt thì nên nghỉ ngơi cho tốt, nghe lời Hầu gia, mấy ngày tới tạm thời ở trong phòng nghỉ ngơi đi." Thanh Ca đỡ lấy ta, như ta thật sự muốn rời đi.

Thần sắc Từ Trạch Nhất khó phân biệt. Còn ta, thì chọn lúc hắn ngây người bỏ chạy.

Thanh Ca nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Hình như Hầu gia quan tâm, hỏi cô nương rốt cuộc thế nào.”

“Ngươi quá mức cợt nhả, lại nói dối như vậy.”

“Cái này có gì, thật sự không thoải mái sao." Mặt nàng ấy nhướng lên, còn nói:" Cũng nên để Hầu gia biết một chút, cô nương là vì ngài ấy mà chịu khổ, tình cảm này phải nhớ kỹ, chọn ngày trả lại mới được.”

"Vậy ta sẽ ở trong phòng nằm hai ngày?"

Ta vốn tưởng rằng Từ Trạch Nhất sẽ tới, nhưng lại đợi được Đường Hiểu Uyển.

Nàng dẫn thái y tới xem bệnh cho ta, quả thực làm ta kinh hãi, dù sao thì thân thể của ta cũng không có vấn đề gì. May mà, Thanh Ca đã sớm có chuẩn bị.

Cánh tay của ta vẫn đỏ ửng như cũ, vả lại còn lan tới cổ, trông có vẻ nghiêm trọng.

“Hầu gia nói ngươi bị bệnh, sợ nam nữ có nhiều bất tiện, bảo ta mấy ngày tới chăm sóc ngươi, ngươi nên uống thuốc đều đặn, không thể ra ngoài phơi nắng.”

Nàng dịu dàng động lòng người, khiến ta không tiện từ chối. Chỉ là, cảm thấy thật không có ý nghĩa.

Trong lòng lại nổi lên phiền não, có lẽ Từ Trạch Nhất cố ý đem việc này giao cho nàng, muốn nàng lấy thân phận Hầu phu nhân tương lai chăm sóc ta.

12

Hai người liên lạc mấy ngày liền trở nên thân thiết, ta gọi nàng ấy là Đường tỷ tỷ, nàng ấy gọi ta là Ninh Nguyệt muội muội.

Mỗi ngày sau bữa trưa nàng ấy lại đến, dặn ta uống thuốc, nhưng bệnh tình của ta lặp đi lặp lại, lúc tốt lúc xấu. Cũng không phải y thuật của thái y không tốt, mà là ta luyến tiếc không muốn khỏi.

Mỗi lần thấy Hầu gia tới thăm càng không muốn khỏi bệnh, hắn so với lúc trước khách khí hơn, hỏi ta khẩu vị như thế nào, thích ăn cái gì, dặn ít phơi nắng, nhiều uống nước.

Lặp đi lặp lại mấy câu như vậy, nhưng ta nghe một cách hưởng thụ, vọng tưởng rằng hắn nhìn thêm vài lần là có thể thật sự quan tâm ta.

“Thanh Ca, muội nói Hầu gia hôm nay sẽ đến thăm ta sao?”

Thanh Ca cẩn thận thu dọn bình sứ đựng đậu phộng đỏ, nhìn ra cửa, nói: "Hầu gia có tới hay không không biết, Đường cô nương đang tới.”

Ta lập tức quay lại.

Nàng đã xách váy vào nhà, hỏi: "Hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Tốt lắm, tỷ tỷ không cần phí tâm như vậy."

Ta mời nàng ngồi, vừa bảo Thanh Ca dâng trà, vừa vươn cánh tay cho nàng xem.

Nàng rất có tư thái của trưởng tỷ, cẩn thận quan sát rồi nói: "Hy vọng thuốc này có hiệu quả, sẽ không lặp đi lặp lại, không tốt cho cơ thể.”

Ta chỉ lo nhìn nàng, mắt hạnh mặt ngỗng, là tướng mạo mỹ nhân đoan trang, so với loại mặt trái xoan như ta còn đại khí hơn, nghe nói nàng vốn muốn tiến cung, nghĩ đến cũng có thể dễ dàng chiếm thượng phong, nhưng hết lần này tới lần khác lại tranh giành với ta.

Lão phu nhân, phu nhân không cần phải nói, nhưng Hầu gia đối xử với nàng như thế nào, lại không biết được.

“Hầu gia đã tới chưa?" Nàng nói.

Nàng đề cập trước, cho nên ta liền thừa cơ hỏi một câu: "Là Hầu gia cố ý muốn tỷ tỷ tới chăm sóc ta?"

“Cũng không phải." Nàng đáp sảng khoái, còn nói: “Là ngày đó phu nhân nhìn thấy Hầu gia mời rất nhiều lang trung vào phủ, sau khi hỏi rõ muốn ta đến chăm sóc, thứ nhất chúng ta vào phủ cùng ngày, tuổi xấp xỉ nhau, lại đều là nữ nhi. Thứ hai, công việc của Hầu gia bận rộn, phu nhân sợ hắn không để ý tới.”

Ta an tâm, vốn tưởng rằng Hầu gia muốn nàng làm thay, trong đó có ẩn ý gì, có thể thấy được là ta nghĩ bậy.

Nàng đẩy nhẹ cánh tay ta, hỏi: "Hình như muội rất vui.”

“Phu nhân suy nghĩ cho ta như vậy, trong lòng ta rất cảm động." Ta chỉ qua loa như vậy, liếc mắt liền thấy Từ Trạch Nhất vừa tới.

Hắn vẫn chưa cởi quan phục, càng thêm khí chất anh hùng, không giống mọi khi đến hai tay trống không, lần này phía sau có hai nha đầu, trên tay bưng đủ loại đồ ăn.

“Làm chút điểm tâm, nếm thử hương vị đi.”

“Đa tạ Hầu gia.”

“Chỉ cần chọn món mình thích ăn.”

Trong lòng ta vui mừng, mời Đường Hiểu Uyển dùng trước, nàng không từ chối, cầm một miếng bánh cắn nhẹ: "Là đầu bếp ở viện của Hầu gia làm sao, hương vị có hơi khác.”

“Năm nào cũng có hạnh hoa, năm nào cũng làm bánh hạnh, không có gì lạ." Hắn nhẹ nhàng giải thích một câu.

Ta cũng cầm một miếng lên ăn, cảm thấy mùi vị có chút lạ, hơi tanh nhưng không dám nói thẳng.

“Uống canh ngọt này đi." Từ Trạch Nhất bưng một chén nhỏ đến trước mặt ta.

Ta đương nhiên muốn nhận ý tốt này của hắn, nhưng canh này lại quá ngọt, giống như đang che giấu mùi vị quái dị, trong lúc nhất thời nói không rõ.

“Không ngon sao?" Hắn hỏi.

“Đây là lần đầu tiên ta uống.”

“Trên người không ngứa sao?" Hắn lại hỏi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng và chỉ trích không chút che giấu.

Ta kinh ngạc, ngay cả Thanh Ca cũng vậy.

"Ta thấy ngươi cũng vô sự, nào có dị ứng gì với rắn, vết đỏ toàn thân cũng là lừa ta."

Hắn đứng dậy, từng chữ nhả ra đều là gió lạnh đến thấu xương, nhưng gương mặt của ta lại vì ánh mặt trời vì ngoài cửa sổ chiếu vào mà nóng bừng.

Ta ngây người, hắn nhìn thấu lúc nào.

13

Từ Trạch Nhất tức giận rời khỏi phòng, ta cũng không tiện đuổi theo, đuổi theo cũng không biết ngụy biện như thế nào.

Thanh Ca mở miệng thay ta trước: "Có lẽ là có hiểu lầm gì đó.”

“Ninh Nguyệt muội muội, cần gì phải lừa gạt, những món này đều có bột rắn, ngươi không thể không thừa nhận.”

“Chẳng lẽ, là Đường tỷ tỷ tỷ nói.”

“Dùng thủ đoạn tâm cơ có nghĩa gì, sớm muộn gì cũng vạch trần, huống chi Hầu gia ghét nhất thế này.”

“Tỷ tỷ sợ ta sẽ có được Hầu gia, tỷ tỷ cũng là vì Hầu gia mà tới đây.”

“Quang minh chính đại, lấy chân tâm đổi chân tâm, tự nhiên sẽ khiến người tâm phục khẩu phục.”

“Ta cũng không có hại người.”

"Ngươi thật sự thích Hầu gia, hay vì hắn là Hầu gia nên mới thích. Nếu có một ngày Hầu gia thành thứ dân, hoặc gặp hoạn nạn, ngươi cũng nguyện ý, không hối hận chuyện hôm nay cố ý làm?"

Ta bị nàng hỏi cho á khẩu không trả lời được, nói không nên lời, lại hỏi ngược lại nàng: "Những lời này tỷ tỷ có hỏi bản thân mình hay không?”

Nàng trả lời một đằng: "Ngươi vì lợi ích mới tranh giành Hầu gia, chẳng phải là phụ lòng Hầu gia sao?”

“Hắn…Từ Trạch Nhất cũng không có thật lòng." Ta có chút tủi thân, giống như ta đã bị hắn lừa vậy.

"Hai chúng ta môn đăng hộ đối, phụ mẫu đồng ý, lưỡng tình tương duyệt, mưa gió nâng đỡ đến bạch đầu giai lão." Nàng nghiêm túc nói những lời này, ánh mắt đã có ai oán, tới gần trước mặt ta thêm một bước: "Nếu như, có người tốt hơn Hầu gia, ngươi sẽ chọn ai đây?"

Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc này, làm sao có thể trả lời.

Nàng cũng không đợi ta trả lời đã rời khỏi đây.

Còn ta, tựa như một gốc cây hoa cỏ bị vứt bỏ trong bùn lầy.

Thanh Ca tức giận, oán trách nói: "Ngoài mặt đối xử tốt với cô nương, lại gây trở ngại như vậy.”

“Vốn cũng là lỗi của ta, tham luyến quá mức, không có chừng mực, bị người ta nhìn thấu." Ta hơi ngượng ngùng.

Nàng ấy cúi đầu: "Tất cả đều là lỗi của muội.”

"Chúng ta cũng không có thiệt thòi, Hầu gia cũng đã đối đãi với ta tốt hơn rất nhiều, cũng coi như có ích." Ta cũng không quá để ý, chỉ là tức giận bản thân mình vốn có ba tấc lưỡi, lại nói không lại Đường Hiểu Uyển nửa câu.

“Cô nương thật tủi nhục, vì hắn mà chịu ngứa ngáy không ngừng, lần này thật uổng phí.”

“Ta tủi nhục cái gì, nếu ta là thật tâm, thì đúng như vậy. Nhưng ta không phải, sẽ không bị tủi nhục, đây là diễn trò. Nhưng giờ phút này, là diễn tệ mà thôi.”

“Cô nương, vậy sau này thế nào?”

“Tới đâu tính tới đó, làm lại từ đầu." Ta cũng không nghĩ ra chủ ý nào tốt hơn, lại thở dài nói: "Hầu gia là dạng người gì, ta chỉ biết ngoại hình hắn tuấn tú, thể trạng hiên ngang, gia thế thân phận tốt, lại có vinh hoa phú quý…Nhưng mà không hiểu hắn.”

“Cô nương, người vậy mà còn không trách vị Đường cô nương kia.”

“Chúng ta có tư tâm, còn không cho người ta có tư tâm sao." Ta cười khẽ, ý bảo nàng ấy đừng buồn bã u sầu, lại trấn an: "Cũng may nàng chỉ nói cho Hầu gia, không nói với lão phu nhân và phu nhân, nếu không ta sẽ thật sự phải về nhà.”

Thanh Ca vẫn ủ rũ, hỏi: "Hầu gia có đuổi chúng ta hay không?”

“Kỳ hạn hai mươi ngày còn chưa tới.”

“Tới thì sẽ đuổi chúng ta đi.”

“Ai, nha đầu thối nhà ngươi, lúc này đã mất hứng, còn không đi phòng bếp mua chút hoa về." Ta lệnh cho nàng.

Lúc này, gã sai vặt trong viện Hầu gia vội vàng tới.

Thanh Ca nắm lấy cánh tay ta, nói: "Cô nương, đây là muốn đuổi chúng ta ra khỏi phủ.”

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại