Nàng như hoa như ngọc – 7

26

Ta đã biết tâm sự của hắn, dĩ nhiên không chịu dễ dàng buông tha, thẳng thắn hỏi hắn: "Hầu gia là không muốn ta ở lại.”

“Vì sao ngươi nhất định phải ở lại?”

“Vì Hầu gia.”

“Là vì vị trí Hầu phu nhân.”

“Đây cũng là chuyện thuận lý thành chương.” (cứ như vậy mà thành)

“Ngươi biết ta là loại người gì?”

“Trúc xanh thanh nhã, cuối cùng không sánh bằng mẫu đơn ung dung quý phái. Thư họa cho dù tốt, vẫn không bằng quyền cao chức trọng, người tại vị mới có thể thành đại sự. Ngoan ngoãn dịu dàng, không bằng đẹp và duy nhất trong thiên hạ." Đây chính là nhận thức nhiều ngày qua của ta đối với hắn.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, là lần đầu tiên nhìn thẳng như vậy, hồi lâu mới nói: "Ngươi còn nhớ rõ trước khi ngươi đến Hầu phủ, gặp phải một tên ăn mày không?"

Lòng ta thoáng cái thắt lại, không dám đáp lại hắn.

“Ngươi còn nhớ rõ lời mình nói trên xe ngựa không, ta nghe không sót một chữ.”

“Đó… Đó là lời ngoan cố của nha đầu, Hầu gia không thể để ở trong lòng.”

"Ngươi chỉ muốn tìm một nam nhân quyền lực, giàu có, chứ không phải tìm ta."

“Lúc chưa gặp được Hầu gia, nói như vậy thôi. Sau khi gặp được Hầu gia, trong lòng ta chỉ có ngài." Ta cũng không sợ xấu hổ, tỏ tình với hắn, tuy lúc ấy là nói thật, nhưng cũng không giống với bây giờ.

“Rất nhiều nữ tử đều nói như vậy, nếu ta tin, chẳng phải là Hầu phu nhân đầy phủ sao?”

“Ta không giống bọn họ." Ta muốn nói ra chút sở trường của mình, bất đắc dĩ nói không nên lời.

“Hồi phủ đi, luôn có người tốt hơn ta.”

“Trong mắt ta, Hầu gia là tốt nhất.”

Hắn nghe thấy lời lạnh lùng cười, sau đó chắp tay rời đi, bỏ lại ta ở trong viện.

Thanh Ca chạy vào, hỏi: "Cô nương, lúc Hầu gia ra ngoài sắc mặt rất không tốt, vậy phải làm sao bây giờ.”

“Ta tuyệt đối không trở về, hắn không cho ta ở lại, ta nghĩ cách tự mình ở lại.”

Ta nghĩ đến việc nhờ Đường Hiểu Uyển giúp đỡ đưa ra một kế sách, nhưng nha đầu trong phòng nàng nói nàng đi đến chỗ lão phu nhân.

Có lẽ, ta đến trước mặt lão phu nhân nói vài câu tốt thì sẽ có cơ hội, như thế Từ Trạch Nhất cũng không có cách nào với ta, cho nên cũng đi sang bên kia.

Trong phòng lão phu nhân im lặng, bên cạnh có một bà tử đút thuốc cho bà, bà đẩy ra, khẩu khí hơi không kiên nhẫn: "Lấy đi, thuốc này ta uống không vô, càng uống càng khó chịu.”

“Còn phải uống hai ngày nữa mới được.”

“Lấy đi, ta không uống.”

“Lão phu nhân." Ta đi tới trước mặt bà, cung kính thi lễ.

"A, Sương cô nương, vì sao ngươi tới đây?" lão phu nhân hỏi, hoá khí hơn bình thường vì thiếu sức lực.

“Lão phu nhân như vậy, là bị bệnh sao?”

“Vẫn buồn bực, không thấy khá hơn." Bà cũng không giấu giếm ta.

“Ta biết đàn, không chừng lão phu nhân nghe xong một khúc là có thể uống thuốc.”

“Nào có chuyện như vậy." Bà cười rộ lên.

“Làm chuyện thú vị mới mẻ thử một lần, cũng không hẳn không thể?”

“Cũng tốt, trong phòng vừa hay có một cây đàn, nghe ngươi đánh một chút xem thế nào, có phải thật sự thần kỳ hay không.

Bà tử lập tức đi lấy đàn, đặt trước mặt ta.

Đánh đàn đối với ta mà nói không khó khăn chút nào, ở nhà cũng thường xuyên chơi đàn mồi thuốc.

Chưa quá nửa khúc đã khiến thần sắc khô nóng của lão phu nhân dần dần giãn ra, bà nói: "Quả thật thoải mái hơn rất nhiều, khúc nhạc này vô cùng tốt.”

“Lão phu nhân, uống thuốc đi?" Bà tử bưng thuốc cho bà.

Lão phu nhân không đẩy ra, một hơi uống cạn, nói: "Ngươi ra ngoài đi, một mình ta nghe nhạc là được rồi, khúc nhạc này làm cho lòng ta thoải mái.”

Bà tử nghe theo, đi ra ngoài phòng giữ cửa.

Đàn xong, ta liền đứng dậy đến trước mặt lão phu nhân, bắt mạch cho bà, sau đó cầm lấy một cái gối đầu gối ở sau lưng bà, nói: "Lão phu nhân, bệnh của người kéo dài nữa sẽ không khỏi. Đích mẫu ta cũng có dấu hiệu bệnh này, là ta chữa khỏi, nhưng phải phí chút việc, nếu lão phu nhân tin ta, ta có thể trị cho người.”

Bà nhìn ta, ánh mắt lóe sáng: "Thái y nói không dễ trị, thứ nhất lặp đi lặp lại, thứ hai bọn họ cũng không dám kê thuốc mạnh, nào biết mỗi ngày ta đều chịu tra tấn, gần đây ngay cả thuốc cũng không uống được, nếu ngươi có thể trừ tận gốc, muốn cái gì cũng được."

“Có thể trị, chỉ cần lão phu nhân tin ta.”

Bà run rẩy đặt tay lên cánh tay ta, muốn ta to gan trị liệu hơn một chút.

Ta lại bắt đầu đánh đàn, cũng không phải âm thanh thư giãn vừa rồi, mà là tăng nhanh tốc độ âm thanh, ý muốn thúc giục tâm tính, khiến lão phu nhân giống như từ trong mộng bừng tỉnh, nửa ngồi dậy che ngực, hét len: "Hình như có cái gì muốn ra.”

“Lão phu nhân cứ nhổ ra." Ta không ngừng, chỉ bảo bà đừng cố nhịn.

Bà phun một ngụm m..áu trên mặt đất, lại ngã thẳng xuống.

Ngoài phòng, có người xông vào.

Người đầu tiên tới chính là đại tẩu, nàng nhìn ta một chút, lại thấy một vũng m..áu trên mặt đất, nhanh chóng nói: "Sương cô nương, quý phủ của ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại muốn hại lão phu nhân." Lại hét lên: "Người đâu, đi báo cho phu nhân và Hầu gia.”

27

Vì bản thân ta không suy nghĩ chu đáo, trong lòng chỉ nghĩ làm sao chữa bệnh, vốn dĩ ta nắm chắc mà lão phu nhân cũng đã đồng ý, ta lại quên hẳn chuyện phải nói rõ trước với những người này, trước mắt chỉ có thể sau đó giải thích: "Ta chỉ là đang giúp lão phu nhân chữa bệnh.”

"Ngươi vuốt đàn vừa nhanh vừa vội, cứu mạng chỗ nào, rõ ràng là muốn g..iết người, nếu không tại sao lão phu nhân lại phun ra một ngụm m..áu?"

Ta dịu dàng, ý bảo nàng đừng nóng vội, nói: "Ta có thể trị được bệnh này, xin mọi người tin ta.”

Phu nhân cũng chạy tới, xem xét một chút cái rồi kéo dài khuôn mặt về phía ta: "Sương cô nương, làm phiền ngươi tránh trước một chút, chờ lão phu nhân tỉnh lại rồi nói.”

Lại có hai người nữa tới, phía trước là nam tử mặc hoa phục màu xanh đen, lần đầu gặp, phía sau là Từ Trạch Nhất, đã thay quan phục màu đỏ.

Đại tẩu giữ chặt nam tử phía trước, nói chuyện với giọng điệu làm nũng: "Ngài xem nàng ta làm chuyện tốt gì này, lão phu nhân đã hôn mê bất tỉnh.”

“Việc này không thể chậm trễ, ta phải lập tức xem bệnh cho lão phu nhân, bảo vệ tính mạng cho bà." Ta nhìn về phía Từ Trạch Nhất, mong hắn có thể thay ta lên tiếng.

Nhưng đại tẩu lại giành nói trước: "Hầu gia, chúng ta phải dẫn nàng ta đi gặp quan mới được, nhìn xem nàng ta thật khinh cuồng, chẳng lẽ hộc m..áu là giả, huống chi nàng ta cũng không phải đại phu. Nếu không phải đại phu, tại sao lại kê đơn phối dược, chẳng lẽ thái y còn trị không khỏi bệnh, nàng ta lại trị được sao?”

Sắc mặt đại tẩu càng xấu hơn, nói: "Không biết vì sao ngươi hãm hại lão phu nhân, chúng ta đắc tội với ngươi chỗ nào?"

“Sao lại nói những lời này, ta thực sự là vì muốn tốt cho lão phu nhân.”

“Chát…" Một cái bạt tai tát vào mặt ta.

Đại tẩu còn muốn thêm một cú nữa, may mắn bị Từ Trạch Nhất nắm chặt cánh tay, nói: "Đại tẩu, không nên đánh người.”

“Nghe xem lời nàng ta nói có tức giận hay không, chuyện tới nước này còn muốn mạnh miệng.”

“Ta dẫn nàng xuống trước, chờ điều tra sự tình rõ mới định đoạt." Từ Trạch Nhất muốn tới kéo tay ta, lại bị đại tẩu giành bắt được cánh tay ta trước, lại giao cho hai bà tử áp giải ta đến phòng củi.

Ta cũng không quan tâm bọn họ có tin hay không, chỉ lo lắng cho thân thể lão phu nhân, bà bị dược âm của ta dụ ra triệu chứng bệnh, tiếp theo còn phải là hai việc nữa mới có thể tỉnh, tiện đà kê đơn uống thuốc là có thể khỏi hẳn, hiện giờ ta bị cấm túc, nguy hiểm tính mạng là lỗi của ta.

Vốn tưởng rằng Thanh Ca đầu bên kia có thể thay ta đi nói rõ với Hầu gia. Nhưng, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, nàng ấy cũng bị ném vào phòng củi.

“Cô nương, xảy ra chuyện gì vậy, bọ họ nói là cô nương g.i.ế.c người.”

“Ta không có.”

“Tất nhiên là muội không tin, đó là vì cái gì?”

Ta kể lại chuyện chữa bệnh cho lão phu nhân với nàng ấy, nàng ấy thở dài một tiếng: "Cô nương làm sao vậy, sao lại quản chuyện bao đồng như vậy, bọn họ không tin thì đương sẽ trách cô nương.”

“Ta thấy bệnh của bà và đích mẫu giống nhau, nếu có thể cứu, ta đương nhiên phải cứu, huống chi ta cũng có thể ở lại thêm vài ngày.”

“Cô nương là người có tính toán, lần này lại không tính toán gì cả.”

“Nha đầu thối, bọn họ trách ta cũng được, muội cũng tới trách ta.”

Thanh Ca ủ rũ, mặt ủ mày chau.

Đêm đó trời trong nhưng thật lạnh, ánh trăng chen chúc vào trong phòng. Có một bóng người chiếu lên cửa, ta mừng rỡ, nghĩ rằng bọn họ đã thông suốt.

Từ Trạch Nhất đẩy cửa bước vào, hắn nói: "Ngươi đi ngay bây giờ, ta đã bảo bọn họ chuẩn bị xe ngựa.”

28

Ta không để ý tới lời này của hắn, chỉ hỏi: "Lão phu nhân thế nào rồi, thỉnh Hầu gia dẫn ta qua xem một chút.”

“Thái y lên phủ rồi, ngươi không cần lo lắng.”

“Chuyện này không được, ta phải chịu trách nhiệm, bọn họ chưa chắc biết hạ dược như thế nào.”

“Cô nương…" Thanh Ca nháy mắt với ta.

Nhưng ta không chịu, nào có đạo lý lâm trận chạy trốn.

Nàng ấy thấy ta như thế liền nói: "Hầu gia, y thuật của cô nương so với trồng mẫu đơn còn tốt hơn, đây là lời nói thật, ta dám dùng đầu bảo đảm, thuốc lần trước Hầu gia uống cũng là cô nương chúng ta kê đơn.”

“Đại tẩu ta đang trên đường tới đây, nếu không đi cùng ta, tẩu ấy sẽ kéo ngươi đi gặp quan, đi mau." Hắn bảo ta đi theo hắn.

Nhưng ta hạ quyết tâm không đi, hắn sốt ruột tới kéo cổ tay ta.

“Cô nương, nghe Hầu gia trước cũng được.”

"Ngươi không có cơ hội tới gần lão phu nhân. mẫu thân ta, đại ca đại tẩu đều ở nơi đó, ta có thể nói vài câu, nhưng bọn họ sẽ không đồng ý, khóc lóc thảm thiết, lăn lộn ứng phó sao?"

“Nếu ta đi rồi, mới nói không rõ." Ta cố ý.

Từ Trạch Nhất nhíu mày, chậm rãi buông tay ta ra, nói: "Đêm nay, ta bảo đảm ngươi bình an, ngươi cũng ngẫm lại lời ta nói, sáng sớm ngày mai phải đi." Nói xong liền rời đi.

Thanh Ca khóc nức nở: "Cô nương mất trí rồi, may mắn được Hầu gia che chở như vậy, còn ở lại đây chịu tội.”

“Nếu ta đi, lão phu nhân chắc chắn sẽ c..hết.”

Thanh Ca bị kinh hãi.

"Ta đã làm dược dẫn, cũng nên do ta kết thúc, không phải ta coi thường những thái y kia, mà là bọn họ cũng không biết dụng ý của hành vi này của ta, sẽ làm hỏng việc."

“Cô nương, chúng ta sẽ bị đánh c..hết.”

Ta muốn mở rộng lòng nàng, lại nghe được tiếng "Két", mở cửa ra, có hai giường đệm chăn gối được đưa vào, còn có cả một cái khay, bên trong là mấy loại bánh ngọt hình bông hoa, còn có hai chén cháo thịt nạc.

Thanh Ca nhìn ta một cái, sau đó kéo dài cổ nói: "Muốn uống trà hoa nhài.”

Chỉ chốc lát sau, trà hoa nhài đã đến.

“Bỗng nhiên lại muốn uống trà măng tím.”

Chỉ chốc lát sau, trà măng tím đã đến.

Thanh Ca càng lớn mật: "Phấn hồng có không, xiêm y mới có không.”

Bên ngoài vang lên giọng nói của gã sai vặt, không thể làm gì được.

Thanh Ca cười khúc khích, nhỏ giọng nói với ta: "Lần này đã nhìn rõ tâm tư của Hầu gia, chính là có thể cùng cô nương bỏ trốn hay không.”

Sao lại liên quan đến chuyện này.

“Quý phủ này không ở được, cũng không được bỏ trốn. Nếu Hầu gia nguyện ý, dứt khoát bỏ đi, đỡ phải mất mạng.”

Ta đi qua nhéo mặt nàng: "Ăn nói bậy bạ, lão phu nhân sẽ làm sao bây giờ, làm người sao có thể vô sỉ như vậy.”

Thanh Ca vội trải chăn đệm: "Muội chỉ sợ cô nương chịu thiệt, bên cạnh không quản được.”

Đêm nay ta không buồn ngủ, vẫn đợi đến hừng đông.

Ngoài cửa có người đến, vốn tưởng rằng là Từ Trạch Nhất, nhưng lại là Đường Hiểu Uyển.

“Đường tỷ tỷ, vì sao ngươi lại đến đây?”

“Đúng vậy, nhưng Hầu gia không thuận theo.”

“Ta dẫn ngươi đi.”

“Ngươi tin ta?” Lòng ta không khỏi ấm áp.

“Lúc này không có ai, lại quan trọng hơn thời gian." Nàng kéo ta chạy đến viện của lão phu nhân.

“Chờ một chút, ta muốn đi qua thư phòng Hầu gia trước.”

“Làm gì?”

Nơi đó có một cây Chi Lan hoàng thảo, dùng được, ta tưới nước mấy ngày liền, phát triển rất tốt.

Đường Hiểu Uyển nhìn ta như đang xem chuyện lạ: "Sao cái gì ngươi cũng biết.”

“Từ nhỏ ta đã hiếu học, cần gì cũng học, cái gì cũng biết. Đường tỷ tỷ mau dẫn ta đi.”

“Không đi được, Hầu gia gọi toàn bộ người trong phủ tới đó bàn bạc.”

Trong lòng ta hiểu rõ, nghĩ đến chuyện hắn thật sự là vì ta lao lực tâm tư, nhất thời lại không biết đi nơi nào tìm Chi Lan hoàng thảo, ra ngoài phủ mua cũng không kịp.

“Thứ này rất quan trọng sao?”

Dược âm vi dẫn, nôn ra hết m..áu ứ đọng. Trong lồng n.g.ự.c còn ứ m..áu, lúc này ngậm Chi Lan hoàng thảo đắp lên làm dược âm dẫn ra là tốt nhất, uống trễ sẽ kém hiệu quả, dù sao lão phu nhân cũng đã có tuổi.”

Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Ta bảo nha đầu vào nhà hầu hạ, thừa dịp lấy ra, chúng ta đi gặp lão phu nhân trước.”

“Được." Ta gật đầu.

Trong phòng lão phu nhân chỉ có một bà tử, nàng xem như không nhìn thấy.

Ta bảo Đường Hiểu Uyển dừng lại: "Đường tỷ tỷ đừng vào, lỡ có việc gì ta phải lo, ngươi về trước đi.”

“Ta canh cửa, nhỡ có người trở về cũng có thể kéo dài thời gian, ngươi chỉ cần vào chăm sóc lão phu nhân.”

Ta gật đầu vào phòng, thấy lão phu nhân vẫn chưa tỉnh.

Bắt mạch cho bà trước, tình huống xem ra vẫn còn tốt, có lẽ các thái y đã tốn không ít công phu.

Nha đầu của Đường Hiểu Uyển chậm chạp không đến đưa thuốc, làm khó ta.

Đường Hiểu Uyển đi vào, nói: "Nha đầu về rồi, nói là đại tẩu ngồi bên cạnh, không có cơ hội xuống tay.”

29

Đã như vậy, sẽ không thể đợi nữa.

Ta đánh đàn trước, để lão phu nhân nhổ hết ngụm m..áu bầm cuối cùng, như thế mới có thể giữ được tính mạng, sau đó dùng Chi Lan hoàng thảo cũng được.

Bên ngoài có tiếng bước chân, hình như có rất nhiều người đi tới nơi này.

Ta dừng đàn, nghe thấy Đường Hiểu Uyển ở cửa ngăn cản các nàng, nhưng cũng không ngăn được.

Đại tẩu là người đầu tiên xông vào, lại cho ta một bạt tai rắn chắc, lần này sức lực so với lần trước lớn hơn một chút, như dùng hết tất cả sức lực của nàng, có vị mặn lan tràn ra, khóe miệng có chút đau.

Từ Trạch Nhất tiến lên một bước, ném đại tẩu sang bên cạnh đại ca, nói: "Có chuyện gì từ từ nói, đánh người làm gì.”

“Hầu gia, ngài làm sao vậy, không nhìn thấy nàng ta lại muốn hạ độc với lão phu nhân sao, đánh nàng ta vẫn còn nhẹ.”

Phu nhân cũng ở một bên chỉ trích: "Sương cô nương, rốt cuộc là ngươi không hài lòng chỗ nào, nói thẳng với chúng ta là được, cần gì phải lấy tính mạng của lão phu nhân ra trả thù, sau này quý phủ của ngươi còn muốn làm người hay không?"

"Lời này của phu nhân nói rất đúng, ta cần gì phải gây chuyện, chẳng qua là vì cứu lão phu nhân." Ta giải thích, nhưng sắc mặt bọn họ giống ác quỷ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ta.

“Lão phu nhân vẫn chưa tỉnh, còn muốn giảo biện." Đại tẩu nhướng mày, tức giận: "người đâu, trói nàng ta lại, lập tức đi gặp quan.”

Từ Trạch Nhất kéo ta ra phía sau hắn, đối diện giường của lão phu nhân, y bào rộng thùng thình phất qua tay ta, trong lòng bàn tay có Chi Lan hoàng thảo.

Ta mừng rỡ, vội vàng cho lão phu nhân ăn vào.

Tiếng chửi rủa bên tai lại nổi lên, còn có tiếng khóc liên miên cằn nhằn của phu nhân: "Trạch Nhất, con thật là hồ đồ, sao lại che chở tiểu nha đầu này, ngay cả Hiểu Uyển cũng bị nàng ta lừa cho thần hồn điên đảo, hai ngươi đây là muốn tức c..hết ta mới thôi.”

“Mẫu thân, đại ca đại tẩu, bình tĩnh một chút, ta biết nàng sẽ chữa bệnh.”

Lời này của hắn vừa mới dứt, liền thấy lão phu nhân trân người, phun ra một ngụm m..áu, sau đó lại mềm nhũn xuống.

Mọi người kinh hãi hét lên.

Từ Trạch Nhất liếc mắt nhanh tay, nói: "Ta lập tức dẫn nàng ấy đi gặp quan." Nói xong kéo ta cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài phòng.

“Nếu lão phu nhân tỉnh lại, phải cho bà uống nước ấm." Ta không quên nhắc nhở một câu.

Sức của hắn mạnh, bước chân cực nhanh, hại ta theo không kịp, chỉ đành khẩn thiết cầu xin hắn chậm một chút: "Hầu gia, lão phu nhân phun ra ngụm m..áu kia là được rồi, ngài tin ta là được.”

“Ta tin ngươi, nhưng những người khác trong phủ thì không, hôm qua đã có thái y bảo chuẩn bị lo hậu sự." Hắn không ngừng chạy, mà ngược lại còn chạy nhanh hơn.

Trước cửa phủ, đã chuẩn bị xe ngựa.

Nhưng ta không chịu: "Hầu gia, lão phu nhân sẽ bình yên vô sự.”

“Lão phu nhân bao nhiêu tuổi, đích mẫu của nàng bao nhiêu tuổi, nhỡ có sơ suất.”

Ta có chút cảm động, nghĩ rằng hắn thật sự là suy nghĩ cho ta, khác biệt so với người khác.

Hắn còn nói: "Ta đưa ngươi ra khỏi thành, từ nay về sau đừng quay lại nữa.”

“Ta sẽ không đi đâu cả.”

“Sao ngươi cứ thích ở lại đây như vậy.”

"Không phải là ta yêu nơi này, ta yêu…"

“Trạch Nhất!”

Giọng của Triệu Tử Phong từ xa truyền đến, kèm theo tiếng vó ngựa cộc cộc, cắt đứt lời của ta, hắn dừng ngựa, nói: "Ta đợi ngươi một đêm, thật vất vả mới mua được thị vệ thủ thành, nhưng ngươi tới bây giờ còn không đi.”

Từ Trạch Nhất nhìn Thanh Ca, nói: "Còn không mau đỡ cô ngươi nhà ngươi lên xe.”

“Cô nương, chúng ta đi thôi.”

Ta vẫn không chịu.

Từ Trạch Nhất không hề bận tâm, tiến lên giữ chặt cổ tay ta, muốn kéo ta lên xe ngựa, lại nghe thấy phía sau có người hét: "Đừng để cho nàng đi…"

Hắn như là không nghe thấy, dứt khoát khiêng ta lên ném vào trong xe ngựa, thiếu chút nữa gãy eo của ta.

Nhưng đại ca hắn lại chạy ra chắn trước xe, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Lão phu nhân thần trí không rõ, nửa tỉnh nửa mê, đang gọi tên của nàng.”

Trong lòng ta hoảng hốt, vội vàng đi xuống xe ngựa, vừa lúc bị đại tẩu vội vã tới bắt ta.

“Đại tẩu, nàng ấy có chân, tự đi được." Từ Trạch Nhất trầm giọng.

Điều này làm cho đại tẩu buông lỏng tay, nói với ta: "Sương cô nương, mời đi.”

Ta cất bước đi vào trong phủ.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại