Nhật ký du lịch Bắc Kinh của cá mặn – Chương 14

Trong bức ảnh, mặt tôi vẫn còn hơi đỏ vì bị cảm nắng, tóc tết hai bên buổi sáng đã có phần rối.

 

Chu Thu Thời đứng cạnh tôi, mái tóc đen mềm mại xõa xuống trán.

 

Trong đôi mắt đen tuyền như đá obsidian của anh, phản chiếu ánh đèn xa xa.

 

Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc tôi cười vô tư, anh cười dịu dàng trìu mến.

 

Phía sau là Vạn Lý Trường Thành uốn lượn dài hàng dặm làm nền.

 

Ngày cuối cùng của chuyến đi Bắc Kinh, sáng sớm Chu Thu Thời đã đến khách sạn gọi tôi.

 

Tôi ngả người ra ghế phụ, buồn ngủ đến mức muốn c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Cảm giác như mình đang trong tiết học Toán đầu tuần sáng thứ Hai.

 

Mắt mở không ra, thực sự không mở ra nổi.

 

"Đi đâu vậy anh, em buồn ngủ lắm…"

 

Chưa kịp nghe rõ Chu Thu Thời nói gì thì tôi đã ngủ gật rồi.

 

Khi mở mắt, trong cơn mơ màng tôi nhìn thấy bốn chữ "Đại học Bắc Đại", tưởng mình đang mơ.

 

Tôi tát mạnh vào mặt mình, rồi chửi thầm:

 

"Chết tiệt, PKU mà mày cũng dám mơ tưởng à?"

 

Nhưng cái tát chưa kịp giáng xuống mặt đã bị Chu Thu Thời cản lại.

 

 

Tôi tỉnh táo lại, bình thản ồ một tiếng:

 

"Không, là em ngu người thật rồi."

 

Chu Thu Thời xuống xe, dẫn tôi vào cổng.

 

Người qua lại đông đúc, tôi lặng lẽ kéo áo anh.

 

"Anh ơi, vào Bắc Đại phải đặt lịch trước, không đặt lịch thì ngay cả thái tử của Bắc Kinh cũng không vào được đâu."

 

Chu Thu Thời nhướng mày: "Anh biết."

 

Tôi ngạc nhiên, giơ tay che mặt:

 

"Anh biết mà vẫn cứ đi tiếp?! Không được, lát nữa bị bảo vệ đuổi ra thì xấu hổ chết, em mặt dày nhưng anh thì không được đâu."

 

Chu Thu Thời không thèm đáp lại.

 

Tôi giằng co một lúc, bị anh kéo đi vào.

 

Đi qua cổng, tôi không thể tin nổi mà quay đầu nhìn bảo vệ đang kiểm tra người khác.

 

"Ồ, thì ra thái tử gia của Bắc Kinh thật sự có thể vào Bắc Đại mà không cần đặt lịch."

 

Chu Thu Thời cười nhẹ: "Còn nghĩ mình đang mơ không?"

 

"Không," tôi ngẩng đầu cười hì hì, "Em đang mơ thật đấy."

 

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại