Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng – Chương 237: Liễu Thịnh bất đắc dĩ

Diệp Khanh Oản cùng Thất công chúa sôi nổi rơi xuống nước, bên bờ tức khắc một trận kinh hoảng.

“Người tới nha, công chúa rơi xuống nước.”

Liễu Thịnh không nói hai lời, “Đông” một tiếng liền nhảy xuống, tiếp theo là các thị vệ khác “Thịch thịch thịch” nhảy vào trong nước. 

Chờ thời điểm bọn họ nhảy xuống, Diệp Khanh Oản đã từ trong nước nhô đầu lên, nước này thật lạnh nha, lạnh đến cả người nàng không ngừng run.

trước khi Nhảy xuống không nghĩ tới nước lạnh như vậy.

Đại ý, không có! 

Nàng muốn đi vào bờ, nhưng quá lạnh, tay chân căn bản không nghe sai sử.

Nhìn bọn thị vệ động tác nhất trí hướng tới chỗ Thất công chúa bơi đi, Diệp Khanh Oản nhịn không được mắng một câu.

Nhiều người như vậy cứu một mình nàng nha, cứu cứu ta nha.

Ngắn ngủn mười giây, nàng liền nghĩ kỹ rồi.

Thẳng đến khi một bàn tay ôm eo nàng, nàng ngẩng đầu nhìn đến Lão Thái phó, thiếu chút nữa khóc.

Thời điểm mấu chốt, vẫn là Lão Thái phó đáng tin cậy nha.

“Đừng sợ.” Lão Thái phó chỉ nói một câu, liền ôm nàng hướng bên bờ đi tới, một hồi liền lên bờ.

Vừa lên bờ, hắn lập tức buông nàng ra, đám người hỗn loạn đi xem xét tình huống của Thất công chúa. 

Trạng huống của Thất công chúa hiển nhiên không tốt lắm, sặc không ít nước, vẫn luôn kêu không tỉnh, bên cạnh không ngừng có người lại kêu: “Người tới nha, tuyên thái y, tuyên thái y nha.”

Lúc này Hạ Tuyết Kiến đứng ra, hai châm đi xuống, công chúa liền lập tức ho khan, một bên ho khan một bên phun nước, người cũng dần dần tỉnh lại, mọi người sôi nổi kinh ngạc cảm thán y thuật của nàng cao minh, quả thực là Hoa Đà trên đời.

Hoàng Hậu nương nương đối với nàng trừ bỏ cảm kích, càng là tràn đầy thưởng thức.

Nữ chính này bức trang đến một trăm phân. 

Thất công chúa tỉnh lại vẫn như cũ thực hoảng loạn, vẫn luôn ở trong lòng Liễu Thịnh khóc, Liễu Thịnh chỉ có thể không ngừng an ủi nàng, nói cho nàng đã không có việc gì.

An ủi đã lâu, sắc mặt nàng mới dần dần hòa hoãn lại, Liễu Thịnh nhân cơ hội khuyên nàng: “Công chúa, mau trở về thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”

Thất công chúa gật gật đầu, nhưng bỗng nhiên phát hiện Diệp Khanh Oản trong đám người, không nói hai lời liền tiến lên cho nàng một bạt tai: “Diệp Khanh Oản Lớn mật, ngươi dám đẩy bản công chúa xuống nước.”

Diệp Khanh Oản đột nhiên bị đánh không kịp phòng ngừa, nhưng vẫn như cũ thẳng tắp nhìn nàng, trên mặt một chút phản ứng đều không có, thậm chí nàng lại hoài nghi, nàng vừa mới có phải bị đánh hay không? Nếu không ta tỏ vẻ một chút? 

“Công chúa, chuyện phát sinh đột ngột, nàng cũng rơi xuống nước.” Liễu Thịnh nhanh chóng đem Thất công chúa lôi đi, hướng nàng đưa mắt ra hiệu, để nàng nhanh chóng đi, sau đó mang theo công chúa rời đi.

Mọi người trải qua một hồi nháo loạn như vậy, cũng tan rã trong không vui.

 

Trên đường xuất cung, một trận gió thổi qua, Diệp Khanh Oản lạnh đến run run một trận, Hồng Hồng nhìn đến nàng, một cái áo choàng lông xù liền phủ trên người nàng, đem nàng bọc kín mít.

Lên xe ngựa còn có bình nước nóng cùng quần áo sạch sẽ, để nàng ở trên xe ngựa nhanh chóng thay.

Diệp Khanh Oản một bên thay quần áo, một bên hỏi: “Hồng Hồng, ngươi như thế nào biết ta rơi xuống nước? Chuẩn bị quần áo khô cho ta?”

Tầm mắt Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng dừng trên người Thạch Hộc ở cửa cung, Thạch Hộc hướng hắn chắp tay, xoay người đi rồi.

Sau đó nói: “Ta đoán.” 

“Ngươi đoán được thật chuẩn nha.” Diệp Khanh Oản không chút nào sinh ra nghi ngờ, đang lúc gian nan cởi quần áo ướt dầm dề ra: “Thật tri kỷ.”

Hồng Hồng hổ thẹn, là tri kỷ, nhưng không phải lão tử tri kỷ, là Liễu Thịnh người ta tri kỷ.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại