Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài – Chương 32: Thái Lãnh Hàn Mất Bình Tĩnh

Triệu Uyển Nhu hướng đôi mắt đẹp của cô về phía Thái Lãnh Hàn. Ánh mắt vừa mong chờ vừa hy vọng ấy cứ lấp la lấp lánh khiến thân thể Thái Lãnh Hàn cứng đờ. Hắn vội vã nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm thật c.h.ặ.t t.a.y lái, nghiến răng nghiến lợi một lúc mới nhả ra được ba chữ:

 

 

 

– Cảm ơn em!

 

 

 

Nhưng tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn thì ầm ĩ hơn rất nhiều:

 

 

 

[A… a… a… Uyển Nhu… em ấy muốn giúp mình thắt dây an toàn. Nhưng đang phải lái xe mà, làm sao em ấy có thể giúp mình thắt dây an toàn được cơ chứ? Chẳng lẽ… Uyển Nhu muốn chồm qua thân thể của mình hay sao?Không… không thể nào… Thái Lãnh Hàn, mày phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Phải bình tĩnh! A… a… a… Làm sao mình có thể bình tĩnh được đây trời?] 

 

 

 

Triệu Uyển Nhu bật cười, cô đưa tay giật giật dây an toàn, hình như là lúc thắt trước kia đã để không đúng vị trí, cho nên dây an toàn bị vướng lại một chút, cô nhích lại gần Thái Lãnh Hàn, dùng sức giật hai lần dây an toàn, cuối cùng dây an toàn mới tách rời ra. Triệu Uyển Nhu vươn tay vòng qua người của Thái Lãnh Hàn, nhanh chóng cài chốt. Chỉ một lúc sau, dây an toàn đã được thắt chặt.

 

 

 

Triệu Uyển Nhu hài lòng dựa về ghế dựa, còn Thái Lãnh Hàn vẫn tập trung siết c.h.ặ.t t.a.y lái, siết mạnh đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn lại có dịp kêu gào đầy phấn khích:

 

 

 

[A… a… a… Ban nãy Uyển Nhu đã kề sát mình, rất gần. Đây là lần đầu tiên Triệu Uyển Nhu kề sát vào mình như thế, lại còn là do em ấy chủ động nữa. Bàn tay của em ấy mềm mại quá, còn mát rượt nữa, còn thơm nữa. Mái tóc của em ấy cũng rất mềm mượt. Có lẽ… thân thể của em ấy cũng rất mềm mại. A… a… a… Thái Lãnh Hàn, mày đang nghĩ linh tinh cái gì thế? Không được dọa Uyển Nhu sợ hãi. Ban nãy Uyển Nhu đã nói chuyện với mày bằng giọng rất dịu dàng. Mày đừng có mà được voi còn muốn đòi tiên. Cẩn thận, nếu không Uyển Nhu sẽ không bao giờ dịu dàng với mày như thế này một lần nào nữa bây giờ. Bình tĩnh! Thái Lãnh Hàn, mày phải bình tĩnh! Mày mà mất bình tĩnh thì tay lái sẽ không ổn. Không được để chiếc xe này chao đảo, không được gây mất an toàn cho Uyển Nhu. Thái Lãnh Hàn, bình tĩnh nào! Hít sâu vào, thở ra nhẹ thôi. Hít sâu vào, thở ra nhẹ thôi…]

 

 

 

Mặc dù trong đầu luôn không ngừng mặc niệm phải bình tĩnh, lý trí đang cố gắng hết sức để điều hòa hơi thở, nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng: Nhịp tim của hắn vốn không không nghe theo khống chế của lí trí mà vẫn nhảy nhót tung tăng trong ngực. Thái Lãnh Hàn có cảm giác hắn đã dồn hết bình tĩnh của cả đời mới có thể chú tâm lái xe được vào lúc này. Triệu Uyển Nhu không thể nào ngờ được, tay của cô chỉ thắt dây an toàn có một cái thôi mà, sao lòng của Thái Lãnh Hàn lại mất bình tĩnh đến mức đó được nhỉ?

 

 

 

Vì suy nghĩ lung tung, cho nên Thái Lãnh Hàn lái xe loanh quanh mất một lúc mới tìm được một quán ăn tạm ưng ý. Thái Lãnh Hàn bảo Triệu Uyển Nhu xuống xe vào quán trước để gọi món. Còn hắn thì tìm chỗ đậu xe, thật ra là để tìm chỗ mà ổn định lại tâm trạng và cảm xúc vẫn còn đang tưng bừng nhảy nhót của mình.

 

 

 

Khi Thái Lãnh Hàn đã có thể bình tĩnh hơn để vác bộ mặt không cảm xúc bước vào quán thì Triệu Uyển Nhu đã ngồi được một lúc, ngay cả món ăn cũng đã gọi rồi. Nhìn cô vẫn kiên nhẫn dịu ngoan ngồi chờ mình, trong lòng Thái Lãnh Hàn suýt chút nữa thì mất bình tĩnh trở lại. Hắn thấp giọng, ấp úng nói:

 

 

– Thật xin lỗi, anh… trễ…

 

 

 

Tiếng lòng của hắn chùng xuống đầy áy náy:

 

 

 

[Khốn kiếp! Sao mày lại để cho Uyển Nhu phải chờ đợi như thế? Chắc là em ấy đã đói lắm rồi! Mày thật tệ hại hại, Thái Lãnh Hàn! Phải trừng phạt mày một trận mới được!]

 

 

 

Triệu Uyển Nhu cười nhẹ, thông cảm nói:

 

 

 

– Không sao, cũng không lâu lắm. Chỗ đậu xe của quán ăn này hẳn là rất đông, anh vất vả rồi. Em vừa gọi mấy món, nếu anh muốn ăn gì thì cứ gọi thêm.

 

 

 

Thái Lãnh Hàn không kén ăn lắm, từ bé hắn đã quen với việc có gì ăn nấy rồi nên cũng không muốn chọn thêm. Thái Lãnh Hàn lắc nhẹ đầu, dáng vẻ vẫn là một tàng băng trôi ngàn năm không đổi. Nhưng bên tai của Triệu Uyển Nhu lại nghe được giọng nói của Thái Lãnh Hàn bộc lộ một niềm vui sướng không thể che giấu:

 

 

 

[Uyển Nhu không trách mình, em ấy còn nghĩ lý do cho mình, em ấy còn gọi món ăn cho mình. Em ấy còn bảo mình gọi thêm món. Gọi thêm gì chứ? Chỉ cần là món mà Uyển Nhu đã chọn thì có là thứ gì mình cũng ăn.]

 

 

 

Dù vậy, khi nhìn lướt qua bàn đầy đồ ăn thanh đạm, Thái Lãnh Hàn vẫy tay gọi phục vụ lấy thêm vài món ăn cay. Chờ phục vụ cầm thực đơn đi xa, Triệu Uyển Nhu có do dự một chút hỏi:

 

 

 

– Anh thích ăn đồ cay sao?

 

 

 

– À… đúng rồi.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại