Thái Tử Phi, Nàng Có Tuyệt Kỹ – Chương 1

Ta và bạn thân Kiều Kiều gặp tai nạn xe hơi trên đường tự lái xe đi du lịch.

Ta không biết nàng ấy thế nào, còn ta thì toi rồi, lại còn xuyên không, mang theo cả bộ dụng cụ mát-xa chuyên nghiệp của mình.

Ở Khương quốc xa lạ này, ta giả mù, mở dịch vụ "Mát-xa người mù, chữa bách bệnh".

Rồi ta nhận được một đơn hàng lớn, thân phận khách hàng được giữ kín, nhưng ta vừa nhìn đã biết mình đến Đông cung.

Lần đầu gặp Thái tử Vệ Trì Lan là ở hồ nước nóng. Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Hắn mặc áo choàng, vung kiếm c.h.é.m tới, ta không nhúc nhích, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Buồn cười c.h.ế.t đi mất, mấy năm nay biết bao người thử ta rồi, ngươi xem ta có sợ không?

Thanh kiếm của Vệ Trì Lan dừng lại khi chỉ còn cách cổ ta chỉ vài milimet.

Một lúc sau, hắn ném kiếm, cởi áo choàng rồi nằm xuống chiếc giường quý giá.

"Bắt đầu đi."

Lòng ta dâng trào cảm xúc.

Thân hình này thật tuyệt vời!

Tỷ lệ eo-hông chuẩn mực, tấm lưng rộng, cơ bắp nhiều một chút ít một chút đều không hoàn hảo.

Dưới mũi ta bỗng nhiên hơi ẩm ướt.

Vệ Trì Lan quay đầu lại nhìn, cau mày: "Ngươi chảy m.á.u mũi rồi."

Ta bình tĩnh lau m.á.u mũi, nói: "Phúc khí nơi quý nhân quá lớn, tiểu nhân không chịu nổi."

Vệ Trì Lan đột ngột đứng dậy: "Ngươi cười cái gì?"

Ta cố gắng đảo mắt đi chỗ khác, nghĩ về tất cả những chuyện buồn trong đời mình.

"Tiểu nhân… phụt… vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, được giúp quý nhân giảm bớt mệt mỏi là nhờ tổ tiên tích đức."

Ta lại không nhịn được liếc nhìn Peppa Pig, còn nhìn thẳng vào mắt nó.

"Phụt hahaha tiểu nhân thật sự quá cảm động hu hu hu… tiểu nhân cảm thấy…"

Mũi của Peppa còn chĩa thẳng vào rốn nữa chứ.

Bị bệnh à!

"Phụt hahahahahahaha…"

Thật sự là không thể chịu nổi, ta cười đến chảy cả nước mắt.

Mẹ kiếp, Kiều Kiều c.h.ế.t tiệt, đợi đến khi ta gặp ngươi, ta sẽ cho ngươi c.h.ế.t chắc!

Cuối cùng Vệ Trì Lan lạnh lùng bỏ đi, nhờ thái giám bên cạnh hắn cầu xin ta mới giữ được mạng.

Lâm công công: "Ngươi nói xem! Cả đời mới có một cơ hội hầu hạ quý nhân, ngươi cười cái gì?"

"Ta có bệnh mãn tính. Bệnh gọi là dễ cười.”

Lâm công công nhìn ta với vẻ thất vọng, định sai người đưa ta ra ngoài, ta vội hỏi: "Xin hỏi công công, trong cung này có phải có một kỳ nhân có thể vẽ lên cơ thể người không?"

"Sao ngươi biết ta là công công!"

Ta nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài chỉ trước mặt mình, lặng lẽ dời mắt đi: "Tiểu nhân tai thính, nghe ra được."

Lâm công công: "Ta đoán cũng không giấu được ngươi, trong cung quả thực có một kỳ nhân, có thể vẽ lên cơ thể người, nghe nói tranh nàng vẽ đều là thần tiên linh thú, một khi vẽ lên dù gặp nước cũng không phai, có thể bảo vệ người ta phú quý bình an."

Giỏi lắm Kiều Kiều! Chắc là ngươi đã phát tài rồi nhỉ!

Ta nhét cho Lâm công công một ít tiền: "Làm phiền công công giới thiệu giúp."

Lâm công công: "Không phải ta không muốn, mà là vị kỳ nhân kia nói, muốn gặp nàng phải đối được câu ám hiệu của nàng."

"Ám hiệu gì?"

"Câu trên là: Hỏi quân sầu có bao nhiêu."

Ta thản nhiên đáp: "Như thái giám dạo chốn lầu xanh."

Lâm công công: "…"

Ám hiệu đúng rồi, nhưng người thì không gặp được.

 

Chương tiếp

Truyện cùng thể loại