THẨM TRÍ NINH – CHƯƠNG 9

19.

 

Ngay khi những lời này được nói ra, các vị khách nhao nhao gật đầu.

 

"Học ở trường kinh tế rất khó. Cô ấy có thành tích xuất sắc, quả thật là một người ưu tú.”

 

"Trước đây, trong số những sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường kinh tế, không ai trong số họ không trở thành người ưu tú ở nhiều lĩnh vực khác nhau với khả năng vượt trội. Sẽ thật tốt nếu họ có được sự giúp đỡ như thế này."

 

"Trọng tâm là con người của bạn, vì vậy hãy thoải mái sử dụng họ."

 

"So sánh ra thì con gái Thẩm gia nhìn có vẻ hơi bình thường."

 

“Nghe nói Thẩm tiên sinh quyết tâm huấn luyện đứa cháu gái duy nhất của mình. Nếu gia tộc Thẩm khổng lồ thật sự rơi vào tay cô ấy, tôi không nghĩ nó sẽ tồn tại được quá vài năm.”

 

Mọi người trông như đang xem một vở kịch hay.

 

Lúc này, có người hét lên.

 

"Này, trang web chính thức của trường kinh tế đã được cập nhật và có kết quả."

 

Đôi mắt của Bạch Nghệ Nhi đột nhiên sáng lên!

 

Cô ta lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra kết quả.

 

Sau khi xem thứ hạng, cô ta vui vẻ đưa điện thoại cho cha Hoắc:

 

"Chú Hoắc, chú nhìn xem, lần này cháu thi được hạng 6!"

 

Khi cha Hoắc nhìn thấy điều này, ông ta bắt đầu d.a.o động.

 

Lúc này Hoắc Cảnh Sâm cũng kiểm tra kết quả. Anh khẽ cau mày, sau một lúc mới bình tĩnh lại:

 

"Lớp thứ hai, lần này con thể hiện không tốt. Con hiểu điều đó, nhưng với số điểm bình thường, con vẫn đứng hạng nhất. Bố ơi, vì điểm số của con và Nhu Nhu, bố hãy đồng ý với con một yêu cầu, đừng để cô ấy đi.”

 

Ngoài ra, khách còn khen ngợi:

 

"Có hai sinh viên xuất sắc của trường kinh doanh phụ trách, gia đình Hoắc thực sự may mắn."

 

"Có vẻ như Tập đoàn Hoắc gia sẽ có thể đạt đến cấp độ cao hơn trong tương lai."

 

“Tôi hy vọng anh Hoắc có thể trao nhiều cơ hội hơn cho các bạn trẻ”.

 

“Đúng vậy, Thẩm tiểu thư, cô không thể quá độc đoán, chẳng lẽ chỉ vì lợi ích ích kỷ của mình mà phải chôn cất một cô gái ưu tú như vậy sao?”

 

"Nói đến đây, cô Thẩm, nếu tôi nhớ không lầm thì học kỳ này cô cũng đang học ở trường kinh tế. Tại sao cô không kiểm tra điểm của mình?"

 

"Có lẽ nào… cô không đủ can đảm để kiểm tra?"

 

"Tôi nghe con trai nói rằng cô Thẩm học kỳ này không có tín chỉ."

 

"Liệu cô Thẩm có thể trở thành người đầu tiên trong vòng chúng ta bị đuổi khỏi trường kinh tế không?"

 

Tôi liếc nhìn mọi người với vẻ mặt vô cảm.

 

Cuối cùng, ánh mắt tôi rơi vào khuôn mặt của ông Hoắc. Vẻ mặt buộc tội vừa rồi của ông ta đã hoàn toàn bị lung lay.

 

 

Tôi giật giật khóe miệng và chế nhạo.

 

Đúng lúc đó, cửa phòng tiệc mở ra.

 

Ông nội chống nạng từ bên ngoài bước vào.

 

Tôi vội vàng chào ông ấy.

 

Ai nói tôi sẽ không kiểm tra?

 

Tôi chỉ đang đợi ông nội thôi.

 

20.

 

Tôi đỡ ông nội, quay lại cười lạnh nói:

 

"Nếu mọi người đều có hứng thú như vậy, chúng ta cùng xem xem, nhưng tôi sẽ nói trước."

 

Hoắc Cảnh Sâm cau mày, trong lòng có dự cảm không tốt.

 

“Cô còn đang cố gắng làm gì nữa?”

 

Tôi phớt lờ anh ta và chỉ nói:

 

“Nhân danh thông gia, cha tôi đã công khai và bí mật cấp nhiều tài nguyên cho nhà họ Hoắc trong nhiều năm qua, nhưng Hoắc Cảnh Sâm lại có thái độ không tốt với tôi, nhiều lần khiến tôi gặp rắc rối, thậm chí còn khiến tôi bị nghi ngờ biển thủ tài sản của nhà họ Thẩm của tôi. Là con gái nuôi của Hoắc gia, Bạch Nghệ Nhu biết rõ rằng Hoắc Cảnh Sâm có hôn ước với tôi, nhưng lại cùng anh ta thân mật không rõ ràng, thậm chí còn làm bẩn váy của tôi. Hôm nay còn có chú Hoắc, theo tôn ti trật tự thì tôi vẫn phải gọi một tiếng chú cho lịch sự, nhưng ông ta cũng là người ôm ấp ý muốn thôn tính họ Thẩm, là một con sói mắt trắng đối với Thẩm gia. Về phần mọi người ở đây, ai cũng có những lời nói xấu về tôi, nên tôi sẽ đặt những lời nói xấu xa của mình lên trước.”

 

"Sau ngày hôm nay, mặc kệ Thẩm gia có làm gì đi nữa, các người có chịu nổi hay không thì phải xem vận may của các người. Tôi hy vọng mọi người ở đây sẽ không oán hận tôi quá nhiều, a, mà có oán hận tôi cũng không sao, Thẩm gia sẽ không dừng lại."

 

Nói xong tôi lấy điện thoại ra, quay sang ông nội và nói:

 

"Ông xem đi, chỉ cần cháu đạt thành tích tốt, sau này gia nhập công ty ông, cháu nhất định sẽ ngăn cản những người không thể quản nổi cái miệng của họ kia."

 

Ông nội gật đầu hài lòng.

 

Những người còn lại đều có biểu hiện khác nhau.

 

Sắc mặt của nhà họ Hoắc đặc biệt xấu xí.

 

Bàn tay của Hứa Cảnh Sâm bị siết chặt.

 

Không, hoàn toàn không thể.

 

Thẩm Ninh Trí chỉ đang nói những lời gay gắt. Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

Cô ta chỉ là một kẻ phế vật, làm gì có chuyện có thể đạt được điểm tốt?

 

Chỉ có người kiêu hãnh như anh ta mới xứng đáng được xếp hạng nhất.

 

Thẩm Trí Ninh tuyệt đối không thể tốt hơn chính mình!

 

Bạch Nghệ Nhu cũng tái mặt và cầu nguyện trong lòng.

 

Điểm của Thẩm Trí Ninh chắc chắn không thể tốt hơn cô ta được.

 

Nếu không, cô ta thực sự không còn cách nào khác là phải rời khỏi Hoắc gia.

 

Phải trở về nông thôn trong tuyệt vọng.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại