Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư – Chương 24

Đang ngủ đến nửa đêm, tiểu Tại Tại buồn tiểu nên đã bị tỉnh.

Bé hơi khó chịu, dùng tay đẩy nhẹ người anh hai đang ngủ bên cạnh và nói: “Anh ơi, em buồn đi vệ sinh, anh bế em xuống.”

Giường quá cao, bé không xuống được.

Đặc biệt là sau lần ngã xuống giường trước, tiểu Tại Tại bây giờ cũng không còn có chút tâm lý khi xuống giường một mình, bé không dám nhảy khỏi giường, chỉ có thể gọi anh trai đỡ

bé ra khỏi giường.

Ninh Hàng bị em gái gọi tỉnh, buồn ngủ híp mắt lại, lẩm bẩm một câu: " Ca không bế nổi muội."

Sau đó dùng chân đá vào Đại ca.

Ninh Hàn bị mấy đứa em trai đẩy xuống cuối giường, bị một cú đá đánh thức, tưởng có người định tấn công mình, đột nhiên lật người ngồi dậy, vô lực đ.ấ.m đá .

Trong miệng còn hừ hừ ha loạn gọi lung tung, rất giống người ngốc.

"…" Tiểu Tại Tại cùng Ninh Hàng đang nhìn đại ca bằng ánh mắt nhìn người ngốc.

Mãi cho đến khi đại não hỗn loạn trở nên rõ ràng hơn một chút, Ninh Hàn mới quay đầu nhìn mấy đứa em đang ôm chăn bông ngồi xếp hàng trên giường, vén mái tóc loạn xạ trên trán, và nghi ngờ hỏi, " Sao mấy đứa lại không ngủ, đang mở tiệc hả?"

Điệu bộ này, xác thực rất giống với việc sắp mở đại hội trong thôn.

"Tại Tại muốn đi vệ sinh, đại ca ôm muội ấy xuống, chậm thì nhịn không được, nếu làm ướt giường thì ca tự đi mà dọn nha."

Ninh Hàng che miệng ngáp, lau nước mắt, kéo chăn nằm xuống và ngủ.

Hắn quá buồn ngủ, nếu không có đủ năng lượng vào buổi tối, cậu sẽ ngủ gật trong lớp vào ngày mai.

"Tại Tại đến, đại ca ôm."

Ninh Hàn xuống giường, sau đó mới quay lại ôm em gái xuống, đặt bé ở trên mặt đất vững vàng, vẫn chưa yên tâm hỏi : "Có muốn hay không ca ca đi cùng?"

Bên ngoài quá tối, sợ rằng em gái sẽ sợ.

"Không cần, Tại Tại mình có thể tự đi!"

Tiểu Tại Tại rất dũng cảm tự mình chạy đi , kỳ thực khu vệ sinh ở trong sân, không bao xa, vài bước là đến.

Không thể không nói, đọc mặt thuật giúp cho tiểu Tại Tại có khả năng nhìn ra rất xa.

Nó không những tăng cường thị lực của tiểu Tại Tại, còn giúp bé nhìn rõ vào ban đêm hơn.

Trong môi trường mờ mịt như vậy, người bình thường có thể không nhìn thấy gì, nhưng tiểu Tại Tại có thể dùng ánh trăng mờ trên đầu để nhìn rõ đường nét của các vật xung quanh, nhưng tông màu lại đậm hơn.

Bé đi vệ sinh một cách suôn sẻ và cũng trở lại một cách suôn sẻ

Bé định vào phòng ngủ tiếp nhưng thấy trong phòng mẹ đèn còn sáng.

Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, thay đổi bước chân, chạy lại phòng của mẹ thăm dò.

Bí mật quan sát.

Khe cửa bị đẩy ra làm cho có tiếng động, cùng với tiểu bánh bao gần như lộ cả thân hình qua khe cửa, Tô Hân Nghiên làm sao không phát hiện?

Cô lặng lẽ đặt đồ trong tay xuống rồi đứng dậy đi tới, khoanh tay cúi đầu nhìn vật nhỏ ngoài cửa.

Có một bóng đen lớn bao phủ trước mặt bé, và một đôi chân mảnh mai và thanh tú đứng sừng sững.

Tiểu Tại Tại tỉnh tỉnh, hậu tri hậu giác được rằng mình bị phát hiện.

Bé ngốc manh ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt to trong veo đối diện với đôi mắt lạnh lùng của mẹ, trong lòng run lên.

Run rẩy.

Đặc biệt là bây giờ bé không thể đọc được suy nghĩ trên khuôn mặt của mẹ mình, càng làm cho tiểu Tại Tại cảm thấy khiếp đảm.

Cảm thấy rằng mẹ đang tức giận.

Mẹ mà giận, thì cái m.ô.n.g nhỏ này của bé khó có thể đảm bảo.

Muốn… làm sao giờ a? {{{(>_

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại