Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan – chương 38

"Tướng quân! Ngài đây là thế nào? " Phúc Quý theo bản năng liền đi xem miệng vết thương của Cố Hiển Thành, hắn cho rằng đại tướng quân là đau cả đêm không ngủ.

Cố Hiển Thành mặc kệ hắn, mặc xiêm y rửa mặt xong nhân tiện nói: "Gọi Mạnh Thiệu đến gặp ta ."

"Mạnh đội trưởng?"

"Đúng."

"Vâng." Phúc Quý lập tức  xoay người ra đi gọi  người, lúc này mới giờ mẹo canh ba, bọn lính tuy rằng đại bộ phận đều tỉnh rồi , nhưng bình thường chỉ có đến giờ Thìn một khắc mới  chính thức tập kết, cho nên lúc Phúc Quý lại đây truyền lời thì Mạnh Thiệu còn có chút kinh ngạc.

"Đại tướng quân  gọi ta có chuyện gì vậy ?"

Phúc Quý nở nụ cười: "Nô tài  cũng không biết, đại tướng quân có việc gì  cũng chưa nói qua."

Mạnh Thiệu đành phải áp chế  nghi hoặc trong lòng , theo Phúc Quý qua.

"Mạt tướng tham kiến đại tướng quân!"

Vào phòng , Mạnh Thiệu quỳ xuống hành lễ với  Cố Hiển Thành .

"Đứng lên đi."

Mạnh Thiệu đứng dậy , Cố Hiển Thành thản nhiên nhìn hắn một cái , rất hiển nhiên, tối qua mất ngủ cũng không phải chỉ có mình hắn . Cố Hiển Thành thản nhiên thu hồi ánh mắt, hỏi: "Mạnh đội trưởng tối qua chưa ngủ đủ?"

Mạnh Thiệu cười khổ một tiếng: " Để Đại tướng quân  chê cười ."

"Thân thể là  chuyện đại sự thứ nhất, nếu là nơi nào không thoải mái, liền nhanh chóng đến cho quân y nhìn xem."

Mạnh Thiệu ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái , "Đa tạ tướng quân quan tâm."

Mạnh Thiệu vừa nghe lời này, lập tức trung khí mười phần nói : "Tiếp! Mạt tướng mặc cho tướng quân sai phái!"

Cố Hiển Thành nhẹ gật đầu: "Vậy ngươi đi tìm Phó tổng binh, hắn sẽ cùng ngươi nói  chi tiết, chuyện này ta chỉ giao cho mình ngươi, nhưng sẽ  cho ngươi 30 người, chuyện này nếu làm tốt , bản tướng  thăng ngươi  lên chức vị Thiên phu (thống lĩnh 1000 lính  ), chỉ là giống như lần trước nói , bản tướng nhất định phải nhìn đến thành quả của ngươi mới được ."

Mạnh Thiệu trong lòng kích động, lập tức đáp lời, "Mạt tướng nhất định tận lực !"

Cố Hiển Thành lại nhìn hắn liếc mắt một cái , lúc này mới nói: "Đi đi."

"Mạt tướng cáo lui."

"Chờ đã." Mạnh Thiệu trước khi đi ra ngoài , Cố Hiển Thành lại đem người gọi lại, hắn do dự một chút, mới nói: "Mạnh đội trưởng , Bản tướng hy vọng ngươi hiểu được,  việc cá nhân tốt nhất không cần đưa lên trên chiến trường , đặc biệt là ở thời điểm mấu chốt, ngươi hiểu được ý của bản tướng  sao?"

Cố Hiển Thành nói xong, Mạnh Thiệu ngây ngẩn cả người, một lát sau hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Là thuộc hạ không phải… Hôm qua trước lúc làm  nhiệm vụ đích xác… Có chút tâm không ở yên."

Mạnh Thiệu trên mặt  lóe qua một tia hối hận sắc: "Khẩn cầu tướng quân lại tin ta một lần!"

Cố Hiển Thành ân một tiếng: "Ta nếu  là không tin ngươi, liền sẽ không  có cơ hội lần này , đi thôi."

Mạnh Thiệu lúc này mới cung thân tử lui về phía sau, một mực thối lui đến ngoài cửa phòng.

Hắn đứng thẳng sau, ở  trước cửa phòng đại tướng quân đứng hồi lâu, triệt để lấy lại tinh thần thì phía sau lưng đã một thân mồ hôi lạnh.

Tướng  quân đây là  nhắc nhở  hắn.

Đích xác, ngày ấy vốn không phải  hắn đi vào huyện Võ Công , là hắn vì Tống Điềm … Tự tiện cùng  nghiệp đổi vị trí…

Hôm qua tuần phố thì còn suýt thả chạy một  tên trộm.

Nguyên lai, tướng quân đều biết.

Mạnh Thiệu trước lúc rời đi lại hướng phòng bếp phương hướng nhìn thoáng qua , thần sắc hắn cô đơn, nhưng cuối cùng vẫn là xoay người , mang theo thủ hạ nhanh chóng rời đi .

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại