Tôi Không Cần Anh Ta Nữa – Chương 263

Bây giờ Hạ Nam Phương nói lời đường mật càng ngày càng thành thục như ngựa quen đường cũ, cho dù cô biết trong xương cốt anh là dạng người gì, biết dưới túi da đẹp trai đó cất giấu tâm tư cố chấp như thế nào, cũng khó tránh khỏi bị những lời nói đó làm cho cảm động.

 

Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, chứa đựng niềm yêu thích bền bĩ.

 

"Anh nói thật sao?"

 

Hạ Nam Phương gấp gáp không chờ nổi gật gật đầu, anh nắm tay cô đưa lên n.g.ự.c mình, như đang tuyên thệ với cô.

 

Giọng anh khàn khàn, gợi cảm đến khó hiểu: "Anh bảo đảm, sau này sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện của em nữa."

 

"Bất kể chuyện gì."

 

Lý Nhiễm nhìn anh không nói lời nào, Hạ Nam Phương khẩn trương nhìn cô.

 

Thẳng đến khi cô gật gật đầu, cô cũng không phải rất tin tưởng.

 

Trong cuộc sống đời thường này thì lời nói dối nào mà không nói được, đợi đến khoảnh khắc tiến đến chân tướng kia mới có thể công bố sự thật.

 

Giờ đây, ai có thể phân biệt được thật giả?

 

Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng lộ ra nụ cười tươi, tâm trạng gần đây của anh vẫn luôn không tồi, mỗi lần cười rộ lên luôn có hương vị tỏa nắng.

 

Thêm vào đó anh còn có khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng thường xuyên mím chặt nên có chút lạnh lùng.

 

Không thể không nói, cười tươi như vậy thật sự có lực sát thương rất lớn.

 

Lý Nhiễm cũng cười cười, không biết là cười Hạ Nam Phương hay là cười cái gì.

 

"Ăn cơm đi."

 

Cô đi đến bàn bên cạnh: "Đồ ăn nguội hết rồi."

 

Hạ Nam Phương đi đến, thân ảnh cao lớn của anh lập tức bao phủ thân hình nhỏ bé của Lý Nhiễm, anh cúi đầu nhìn cô một chút.

 

Nhưng vẫn không nói gì.

 

Ăn cơm xong, Hạ Nam Phương ở trong thư phòng xử lí công việc.

 

Lý Nhiễm về phòng ngủ gọi điện cho Vu Hiểu Hiểu, trong phòng đã bật máy sưởi rồi nhưng cô vẫn mang một đôi tất thật dày.

 

Điện thoại vang lên hai tiếng đã được kết nối, Lý Nhiễm kinh ngạc khi cô nàng lại bắt máy nhanh như vậy.

 

"Alo…"

 

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông, Lý Nhiễm dừng lại khoảng chừng hai giây, mới nhớ tới ngoại trừ Trần Tề Thịnh thì còn có thể là ai.

 

"Tôi là Lý Nhiễm, Hiểu Hiểu đâu?"

 

Trần Tề Thịnh lời ít mà ý nhiều: "Cô ấy đang tắm."

 

Vu Hiểu Hiểu không ở đó nên cô muốn cúp điện thoại, nhưng giọng người đàn ông bên kia lại vang lên: "Cô chờ một lát, tôi chuyển máy cho cô ấy."

 

Lý Nhiễm nghe thấy câu đó cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

 

Quả nhiên, không qua vài giây đã nghe đầu bên kia của điện thoại truyền đến âm thanh gà bay chó sủa của Vu Hiểu Hiểu.

 

"A a a… sao anh vào đây được?"

 

Lý Nhiễm tưởng tượng trong đầu một chút, là có thể cảm nhận được bộ dáng kinh hoảng thất thố hiện tại của cô nàng.

 

"Anh… Anh còn tới!"

 

"Anh đừng có mà đến đây!"

 

"Anh đứng tại chỗ cho tôi!"

Đời này lỗ tai Trần Tề Thịnh chưa bao giờ được "hưởng" đề-xi-ben cao như vậy, hắn cau mày, tới gần bồn tắm.

 

"Điện thoại của Lý Nhiễm."

 

Giọng của Vu Hiểu Hiểu đột nhiên im bặt.

 

Lại sau đó, Lý Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa.

 

Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra.

 

Vu Hiểu Hiểu cầm điện thoại, ấm ức: "Nhiễm Nhiễm…"

 

Lý Nhiễm vô cùng hoài nghi: "Hai người… đêm nay không phải là lần đầu tiên chứ?"

 

Vu Hiểu Hiểu rầm rì mà ừ một tiếng.

 

Lý Nhiễm đỡ trán, u là trời!

 

Vu Hiểu Hiểu: "Tớ có chút sợ, tớ định lát nữa bảo anh ta qua thư phòng ngủ."

 

Lý Nhiễm lập tức ngăn chặn cô nàng: "Cậu đừng có phá!"

 

Vu Hiểu Hiểu không lên tiếng, vô cùng phiền muộn hỏi: "Nhất định phải cái kia sao?"

 

Lý Nhiễm dứt khoát bị cô nàng chọc cười: "Hai người các cậu đều đã kết hôn rồi, bằng không làm gì? Ở trên giường chơi đóng vai gia đình sao?"

 

Vu Hiểu Hiểu lẩm bẩm lầm bầm: "Không thể đắp chăn nói chuyện phiếm sao?"

 

Lý Nhiễm bật cười: "Cậu hỏi Trần Tề Thịnh có đồng ý hay không thử đi?"

 

Vu Hiểu Hiểu: "…"

 

Nói trở về, Lý Nhiễm lại hỏi: "Đêm nay không náo động phòng sao? Sao cậu kết thúc nhanh vậy được?"

 

Vu Hiểu Hiểu: "À, Trần Tề Thịnh không cho bọn họ đến phá tớ."

 

Lý Nhiễm hiểu rõ: "Cũng tốt, ban ngày náo nhiệt cũng đủ rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút đi."

 

Vu Hiểu Hiểu giật mình một cái phục hồi lại tinh thần: "Cậu nói xem, anh ta không cho náo động phòng, không phải là tưởng???"

 

Lý Nhiễm thấy phản ứng của cô nàng, lại cười: "Cậu nói đi?"

 

Vu Hiểu Hiểu nhìn thời gian, căm giận nói: "Lúc này mới có 10 giờ thôi, tên Trần Tề Thịnh cầm thú này!"

 

"Cậu nói anh ta có muốn…"

 

Lý Nhiễm ôm bụng cười lăn lộn trên giường: "Vu Hiểu Hiểu, cậu cũng có hôm nay nha!"

 

Vu Hiểu Hiểu kêu rên: "Sao cậu có thể vui sướng khi người gặp họa như thế chứ?"

 

Lý Nhiễm không để ý tới cô nàng, chuẩn bị cúp máy, nhân tiện hung hăng mà cười nhạo Vu Hiểu Hiểu thêm một trận.

 

Hạ Nam Phương vào phòng ngủ đã thấy Lý Nhiễm cười lăn lộn trên giường, anh cong cong môi, cười hỏi cô: "Em đang cười gì thế?"

 

Cô đặt điện thoại sang một bên, kể anh nghe về chuyện Trần Tề Thịnh 'giả heo ăn thịt hổ' như thế nào, nuôi Vu Hiểu Hiểu thành cô gái đơn giản ngọt ngào chờ đêm nay bị ăn sạch sẽ ra sao: "Sao hai người họ thú vị thế nhỉ."

 

Hạ Nam Phương cũng cười theo cô, anh ngồi xuống giường bên cạnh Lý Nhiễm.

 

Có lẽ là do ở nhà, hoặc có thể là vì có cô bên cạnh nên anh thường xuyên lộ ra tư thế vô cùng lười biếng: "Bạn gái nhà người khác tình nguyện xả thân nuôi hổ rồi." Nói xong, anh xoay người lại: "Vậy còn em?"

 

Dụ dỗ lộ liễu như thế nhưng Lý Nhiễm cũng không kinh sợ như Vu Hiểu Hiểu.

 

Lý Nhiễm xích lại gần, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Nam Phương.

 

Nụ hôn này không giống với lúc xưa, rõ ràng nhẹ như chuồn chuồn lướt qua nhưng làm Hạ Nam Phương như bị sét đánh đứng hình mất 5 giây.

 

Cánh môi cô gái mềm mại ngọt ngào như là mật hoa, hương thơm nồng nàn làm người ta muốn càng nhiều hơn.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại