TÔI LÀ MẸ CHỒNG ĐỘC ÁC – CHƯƠNG 7

7

 

Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của Tống Đình Thịnh và Tống Cẩm Ngọc.

 

Khi cửa mở ra, Tống Đình Thịnh quay lại nhìn, nói ra thì, tôi và ông ta cũng đã hai mươi năm không gặp rồi.

 

Trong ký ức, ông ta vẫn là một chàng trai cao ráo, đẹp trai, giờ đã trở thành một người đàn ông bụng phệ.

 

Năm tháng của rượu và t.h.u.ố.c lá đã tàn phá cơ thể ông ta, đôi mắt mờ đục, mái tóc bù xù, khiến tôi cảm thấy một sự ghê tởm lạ lùng. Thật may mắn vì tôi đã ly hôn sớm, nếu không tôi không thể chịu đựng được khi phải nhìn thấy người đàn ông trông như thể thuộc về một thế hệ khác với tôi này.

 

Khi ông ta thấy tôi, lập tức hét lớn: "Bạch Chu! Cô còn dám gặp tôi sao!"

 

Tôi mỉm cười nói: "Chẳng phải chính ông cố tình đến công ty của tôi sao?"

 

"Của cô?"

 

Ông ta thở hổn hển, lỗ mũi phồng lên: "Rõ ràng đây là công ty tôi thành lập, cô là người phụ nữ độc ác đã lừa tôi ra đi tay trắng, khiến tôi bây giờ không có nhà để ở!

 

"Nếu biết điều thì bây giờ hãy từ chức, giao công ty lại cho Cẩm Ngọc tiếp quản, nếu không tôi làm ma cũng sẽ không để cô yên!"

 

"Ồ?"

 

Tôi lùi lại vài bước, tránh xa ông ta một chút, thực sự không chịu nổi mùi hôi trên người ông ta.

 

"Chẳng cần nói đến việc công ty này do tôi xây dựng từ đầu, chỉ nói về việc làm ma?

 

"Ông định hôm nay nhảy từ tầng trên của tập đoàn Bạch thị xuống à?"

 

Ông ta bị cơn giận làm cho mờ mắt, lao thẳng về phía tôi, nhưng bị vệ sĩ chặn lại.

 

Tôi nhìn ông ta như nhìn một đống rác, lạnh lùng nói: "Tại sao không gọi cảnh sát? Các anh lãnh lương mà không làm việc à?"

 

Đội trưởng đội bảo vệ ngại ngùng liếc nhìn Tống Cẩm Ngọc, rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.

 

Tống Cẩm Ngọc đứng cứng đờ, không nói một lời, trên tay vẫn đeo chiếc đồng hồ mà tôi đã tặng.

 

 

"Mẹ đã khiến ông ấy trở nên như thế này, sao mẹ có thể lạnh lùng như vậy!"

 

Nghe câu này, tim tôi không khỏi run rẩy.

 

Lúc này tôi vô cùng thất vọng, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt chính là thất bại lớn nhất trong đời tôi.

 

"Con và ba con, đúng là đều đáng ghê tởm như nhau.

 

"Cẩm Ngọc, mẹ thật sự rất thất vọng về con."

 

Sắc mặt của Tống Cẩm Ngọc lúc này giống hệt như Tống Đình Thịnh: "Con cũng rất thất vọng về mẹ, mẹ không xứng đáng làm mẹ của con!"

 

Tôi lạnh lùng nhìn hai cha con, cố gắng hít thở sâu vài lần, sau đó quay người rời đi, không thèm để ý đến những tiếng la hét phía sau.

 

Ra khỏi cửa, tôi bảo trợ lý cứ làm theo những gì cần làm:

 

"Anh đã theo tôi nhiều năm, chắc cũng biết tính tôi, không cần suy nghĩ gì thêm, tôi không muốn thấy hai người này xuất hiện ở tập đoàn Bạch Thị nữa."

 

Cảnh sát đến rất nhanh, cả hai người đều bị đưa về đồn để tự kiểm điểm.

 

Tôi đặc biệt bảo trợ lý đi theo để xử lý, sợ rằng họ sẽ xem xét mối quan hệ của ba chúng tôi mà xử phạt không đủ nghiêm khắc.

 

Trợ lý của tôi làm việc rất đáng tin cậy, cả hai người đều bị tạm giữ.

 

Tối hôm đó, Đường Thiên đã cố tình đến để ở bên tôi.

 

Cô ấy tự tay nấu một bữa ăn cho tôi, những năm tháng tôi bận rộn với công việc và căng thẳng, chính Đường Thiên đã đến để an ủi và hỗ trợ tôi.

 

"Cậu nói xem, tại sao Cẩm Ngọc chẳng có chút nào giống mình vậy?"

 

Đường Thiên thở dài nặng nề: "Hôm nay khi nghe Tiểu Vũ nói Cẩm Ngọc cùng ba nó đến gây rối, mình cũng không dám tin.

 

"Trước đây chỉ nghĩ rằng nó không được giỏi giang, nhưng bây giờ thì thực sự là bản sao của kẻ vong ân bội nghĩa Tống Đình Thịnh.

 

"Vậy còn An An, cậu đã điều tra được gì chưa?"

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại