Tôi là thiên kim thật – Chương 15

15)

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, sinh nhật mười tám tuổi của tôi sắp tới.

 

Bố mẹ định tổ chức một lễ trưởng thành lớn cho tôi, nói muốn mời tất cả mọi người họ quen đến thăm con gái bảo bối của họ.

 

Ý tưởng này bị tôi từ chối.

 

Một mặt, hiện giờ tôi đang học đại học, cũng không muốn xin nghỉ về nhà hưng sư động chúng. 

 

Mặt khác là……

 

Tôi hơi sợ xã hội.

 

Tật xấu này tôi vẫn luôn có, cũng là bởi vì theo mẹ Trần lớn lên, tôi từ nhỏ đã không tiếp xúc với nhiều người.

 

Người khác chỉ cảm thấy tôi cao lãnh, không thích nói chuyện.

 

Bạn học còn đặt cho tôi biệt danh "Băng sơn mỹ nhân".

 

Thực ra tôi là nhìn thấy người lạ liền hoảng sợ, không biết nói cái gì.

 

Liên tục từ chối,

 

Bố mẹ khăng khăng muốn dẫn cả nhà đến dự sinh nhật tôi.

 

Ngày sinh nhật, trường học còn có tiết.

 

Vì thế tôi đi học sớm.

 

Một ngày bận rộn.

 

Tôi về đến nhà, đẩy cửa ra.

 

Trong phòng tối đen như mực,

 

Ba mẹ có lẽ có chuyện gì không thể tới đi!

 

Đột nhiên,

 

Đèn sáng lên!

 

Chúc mừng sinh nhật!

 

Ba, mẹ, còn có một đại gia đình đều đứng ở trong phòng.

 

Tiểu Lâm Nam cầm một cái bánh ngọt lớn.

 

Anh trai cầm một thứ gì đó thật dài trong tay, đến gần nhìn:

 

“Chúc mừng sinh nhật Lâm Âm!”

 

Quả nhiên, vẫn là biểu ngữ!

 

Mẹ đã sớm làm xong một bàn thức ăn thơm ngào ngạt. Mèo không ăn cá

 

Người một nhà ngồi ở trên bàn vui vẻ hòa thuận.

 

Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời tôi.

 

“Thật ra, anh còn mời Giang Ngạn. "Anh tôi đột nhiên lại gần, thần bí nói với tôi.

 

“Chẳng qua, tiểu tử kia hình như rất bận rộn! Vẫn chưa tới.”

 

"Ồ…" 

Không biết từ lúc nào, tôi lại bắt đầu để ý đến lời nói và hành động của Giang Ngạn.

 

Nhưng…… Người ưu tú như Giang Ngạn, anh ấy sẽ thích tôi sao?

 

Anh sẽ coi thường tôi mười bảy năm qua sao?

 

Vẫn chỉ coi tôi là em gái.

 

Tôi lắc đầu, hiện giờ tôi đã có một gia đình hạnh phúc nhất.

 

Không nên hy vọng xa vời cái khác. 

 

Chúng tôi ăn cơm xong, Giang Ngạn vẫn đến.

 

“Đúng rồi! Ba vừa mới nhớ tới, sáng mai còn có công việc. "

 

Ba ba làm bộ làm tịch vỗ đầu.

 

“Đúng vậy đúng vậy, vậy chúng ta đi trước!"

 

Anh tôi ở một bên phụ họa.

 

“Giang Ngạn à, sau này nhờ cậu chăm sóc Âm Âm chúng tôi cho tốt!" 

 

Trước khi mẹ đi, vừa ôm vừa hôn tôi.

 

Phong cách vẽ càng ngày càng kỳ quái.

 

Sau khi tiễn ba mẹ đi, tôi hỏi Giang Ngạn ăn cơm chưa.

 

“Đêm nay có một buổi xã giao, anh đã ăn ở bên ngoài rồi.”

 

Lúc này tôi mới chú ý tới, Giang Ngạn hình như đã uống rượu.

 

Nhưng mà anh hẳn là không say, còn giúp tôi cùng nhau thu dọn chén đũa còn lại.

 

Thật vất vả thu dọn xong, tôi vung vẩy nước trên tay.

 

"Đúng rồi, cái này cho em!"Giang Ngạn từ trong áo khoác móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

 

Mở ra xem,

 

Là một sợi dây chuyền kim cương hình trái tim, trái tim là đá quý màu hồng trong suốt.

 

“Thật đẹp! Giang Ngạn, cái này quá quý giá! Cám ơn anh.”

 

"Chỉ cần em thích, hai tháng trước anh đã đặc biệt tìm người làm chiếc vòng cổ này, trên thế giới chỉ có một chiếc."

 

Hai tháng trước? 

 

Hóa ra Giang Ngạn đã có sự chuẩn bị.

 

Giang Ngạn nói, lấy chiếc vòng cổ ra khỏi hộp, hơi khom lưng và đeo vào cho tôi.

 

Khoảnh khắc môi anh ấy gần tai tôi nhất, anh ấy nói bằng giọng mà chỉ có hai chúng tôi mới có thể nghe thấy,

 

"Lâm Âm, sinh nhật vui vẻ."

 

Âm Am bé nhỏ của anh, cuối cùng anh cũng đợi được em lớn lên.

 

Đây là nửa câu Giang Ngạn còn chưa nói xong.

 

Giang Ngạn vẫn còn mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể.

 

Đêm đó Giang Ngạn không có say.

 

Tôi có vẻ say.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại