Tổn Thọ! Siêu Thị Nhà Tôi Có Thể Xuyên Qua – Chương 7: Bị Ký Chủ Bắt Chẹt

Tang Dĩ An cúi người nhìn chăm chú thiếu niên, lộ ra một nụ cười nhạt: "Đừng gửi hy vọng sống lên người người khác, tự mình nỗ lực sống sót, có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”

Từ sau khi mẫu hậu qua đời, đã không có ai tính toán cho hắn như vậy.

"Ta sẽ sống."

Hốc mắt Lục Trạch Húc có chút ẩm ướt, hắn dùng sức nắm chặt túi xách, cố gắng kiềm chế nước mắt tuôn ra, chỉ là giọng nói nghẹn ngào đã bán đứng tâm trạng lúc này của hắn.

Đột nhiên ánh sáng bảy màu ở cửa hông siêu thị chợt lóe ra ánh sáng chói mắt, Tang Dĩ An lập tức đeo túi leo núi lên lưng hắn.

Lục Trạch Húc chỉ cảm thấy không thể khống chế thân thể, nháy mắt đã xuất hiện ở dưới vách núi.

Sau đó trong nháy mắt, hai chiếc xe mua sắm cũng đi theo tới, chờ hắn mở mắt ra, cửa bảy màu dưới vách núi đã biến mất.

Chữ trên bao bì của tất cả sản phẩm trong xe mua sắm, trong nháy mắt trở thành một mớ hỗn độn.

Vào phút cuối cùng Tang Dĩ An ném hai chiếc xe vào, không khỏi cảm khái: "Tôi không qua được, đồ đạc còn không qua được sao? Aiz, mình đúng là cực kỳ thông minh."

[Đúng thật, gian thương cực kỳ thông minh!]

Thanh âm già nua đột nhiên vang lên, lần này Tang Dĩ An không có bị dọa, liếc cửa hông một cái, không chút khách khí oán giận: "Đây là ông đang phỉ báng!"

"Giao dịch của chúng tôi là ngươi tình ta nguyện, công bằng công chính, tôi gian chỗ nào?"

[Ha ha, nhớ đưa xe mua sắm của người ta qua, nhưng lại để kiếm người ta lại, cái này còn chưa đủ gian sao?]

Tang Dĩ An: "…!!"

Cô nhìn thanh trường kiếm đặt ở cửa phòng nghỉ, gãi đầu: "Tôi nói tôi quên mất chuyện này, ông tin không?"

[Ha ha.]

Đầy sự trào phúng.

Tức giận!

"Dê béo nhỏ còn có thể trở lại không?" Tang Dĩ An hỏi.

[Nếu hắn không đến, có phải cô muốn bán bảo kiếm của người ta đi không?]

Tang Dĩ An tức giận nở nụ cười, cô cầm lấy kiếm cổ hướng khung cửa cộp cộp hai cái: "Ông còn nói xấu tôi, tôi sẽ đánh ông!"

[Xin hãy tùy ý, dù sao hỏng cũng không cần tôi bỏ tiền sửa.]

Tang Dĩ An hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "Không cần sửa, hiện tại tôi đi tìm người đổi cái cánh cửa hư này!"

[Sự tồn tại của tôi có thể mang đến cho cô lợi ích to lớn, chỉ cần cô muốn, tiền tài, danh dự, địa vị, quyền lợi, mỹ nhân, cô đều có thể có được.]𝕳-𝕿-𝕶-𝕿

Giọng nói già nua vững như lão cẩu, ông vốn dĩ không tin uy h.i.ế.p của Tang Dĩ An, làm sao có thể có người cự tuyệt phú quý từ trên trời giáng xuống chứ?

Sau đó ông đã nhìn thấy Tang Dĩ An lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, dựa theo lẽ thường, hiện tại mới 5 giờ sáng, sửa nhà cũng không thể đi làm sớm như vậy, nhưng Tang Dĩ An tìm người quen.

"Lão Vương, cửa hông siêu thị của tôi không được tốt lắm, phiền hôm nay anh lại đây đổi cái mới cho tôi."

"Đúng, thép không gỉ là được, tiền đắt một chút cũng không sao, mấu chốt nhất là nhất định phải bền, làm tốt bổn phận cửa nhà, bảo vệ an toàn tánh mạng tài sản của chủ nhà, không được tự ý cho người lạ vào."

Sinh Môn tự cho người vào: […]

Lão Vương cũng không hiểu gì: "…"

Tang Dĩ An ước định thời gian, quyết đoán cúp điện thoại, không thèm liếc mắt nhìn người lạ, mang theo kiếm cổ đi lên cầu thang.

Cả đêm nay cô đã không ngủ!

 

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại