Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu – Chương 1098

Vương Kim Thu chạnh lòng khi nhìn thấy hai chị dâu như kẻ ngốc.

Đáng tiếc cô ta không có địa vị, lời nói cũng không có trọng lượng, không vui thì chỉ có thể giằng lòng.

Hiện tại, thực sự không có ai dám cự cãi với Trương Thúy Hoa.

Vương Kim Thư tuy hẹp hòi nhưng không ngốc cũng không khờ, tâm tư nhạy cảm sẽ gây ra chuyện, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện này mà không nhìn ra cục diện rồi gây sự với mẹ chồng.

Chẳng qua chỉ là nói lời nói xót xa, sau này nên nịnh nọt hơn, nhưng phải bảo các con trai cố gắng học hành, như thế thì có thể tiêu nhiều của gia đình hơn.

Biết tin chị gái và anh rể được tiến cử vào đại học, Mạc Ưng Đường đặc biệt quay về một chuyến, đưa cho họ một lá thư giới thiệu, đến thủ đô có thể tìm các đồng chí cũ để được giúp đỡ thu xếp. Thất Thất và Tiểu Bát cũng không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ có người giúp thu xếp chỗ học gần đó, có thể tạm thời chuyển đến trường cấp hai hoặc cấp ba liên thông tương ứng.

Dù sao, hiện tại sau khi tốt nghiệp cũng không thi đại học, không bao gồm phân công công việc, cơ bản đều là đến từ đâu thì về lại đo. Họ chỉ đi học mà thôi, sẽ không chiếm dụng cơ hội việc làm ở thủ đô, vì vậy không có khó khăn gì trong việc sắp xếp.

Trước khi đi, Chu Minh Dũ còn thu xếp mọi chuyện ở trụ sở trung đoàn, cũng may là trước đó anh không ôm đồm nhiều việc, cho dù là công xưởng hay cày ruộng đều có người chuyên phụ trách, anh chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua được cái này cái này. Ở chỗ Mạc Như thoải mái hơn, ngoài việc nhặt sâu bọ, không có lúc nào rời xa cô.

Hiện tại bắt sâu bọ cũng không có vấn đề gì lớn.

Trước đây cô chỉ bắt trong đại đội của mình, sâu bọ các đại đội khác có thể sẽ kéo đến tán loạn, hiện tại lấy trung đoàn sản xuất làm đơn vị, cô đạp xe bắt hết sâu bọ của cả trung đoàn.

Trong một lần bắt ít nhất có thể đủ sống nửa tháng.

Sau khi đi học, cũng không phải ba năm không về nhà, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè vẫn có thể về nhà, giữa chừng có việc gì cũng có thể xin phép về, nhưng phải tự túc chi phí đi lại.

Có Mạc Ưng Đường và Cao Thụy Dương sắp xếp cho, lần này họ đến thủ đô nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vào ngày rời nhà ga, có lính cần vụ đón ở bên ngoài, anh sống trong nhà một người bạn gần Đại học Thanh Hoa.

Hai vợ chồng già có hai con trai và hai con gái, con gái lớn đã đi lấy chồng, con trai cả đang ở quân khu Phúc Kiến, vốn dĩ con gái út và con trai út không cần về quê, nhưng họ lại nhiệt tình chủ động yêu cầu xuống núi về nông thôn.

Con gái út đi về phía nam đến Vân Nam, con trai cả đi về phía bắc đến quân đoàn xây dựng Bắc Đại Hoang.

Hai vợ chồng già ở nhà rất neo đơn, nên khi đồng đội của con trai cả ngỏ lời muốn thu xếp cho gia đình thuê hai phòng thì hai người đã đồng ý ngay.

Họ thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ tuy xuất thân từ nông thôn nhưng rất chuẩn mực, có tri thức hiểu lễ nghĩa nên thu nhận trước. Nhìn hai đứa trẻ Thất Thất và Tiểu Bát không chỉ đẹp trai mà còn văn minh lễ phép, lại thông minh ham học, hai vợ chồng già đồng ý ngay, thậm chí còn ngỏ ý muốn hỏi Chu Minh Dũ và Mạc Như để chuyển mối quan hệ lương thực, buổi trưa ăn ở trường, sớm muộn cũng về nhà ăn, như thế thì họ cũng có thể giúp đỡ nấu nướng.

Thu xếp xong chuyện cuộc sống, lên lớp cũng không có vấn đề gì, chương trình dạy học của học viên công nông binh quá nhẹ nhàng đối với hai người.

Trình độ học tập của học sinh trong một lớp rất khác nhau, có người đã tốt nghiệp trung học phổ thông, có người còn chưa tốt nghiệp tiểu học.

Vì vậy giáo viên giảng dạy cũng khá đau đầu.

Giáo trình hiện tại không sử dụng được, giáo viên chỉ có thể viết giáo trình khác đơn giản hơn, phù hợp với trình độ chung của học viên hiện nay.

Dù sao nhiều học viên công nông binh đều là do đội sản xuất, công xưởng và quân đội tiến cử, yêu cầu họ học kiến ​​thức để có thể quay về làm việc tốt hơn, không nhất thiết phải học kiến ​​thức lý thuyết nâng cao, sau đó trở thành một nhà khoa học hoặc một cán bộ cơ quan.

Nhất là các giáo sư, giảng viên của hiện tại đều là những phần tử trí thức thực thụ chứ không phải những giáo viên hào nhoáng chỉ có học lực không có bản lĩnh, chất đống giấy tờ, bằng cấp nên họ gắng hết sức để học theo.

Họ mua sách giáo khoa trước đây của các giáo viên, thường xuyên hỏi ý kiến ​​riêng của giáo viên.

Và như thế, một số học sinh có trình độ cao cũng làm theo và học theo, không muốn lãng phí thời gian và cơ hội quý giá trong ba năm này.

Cứ thế từ từ, lớp một chuyên ngành máy tính tự động hóa được chia thành hai phần, một phần theo các giáo viên học những giáo trình sâu sắc trước đó, một phần để giáo viên viết sách giáo khoa cấp hai, cấp ba dạy cho họ.

Chu Minh Dũ, Mạc Như và bảy bạn học khác như cá gắp nước, có thể mặc sức thong thả trong biển tri thức và xây dựng tình bạn sâu sắc với nhau.

Cứ mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì lại có một số bạn học sinh xin đến trung đoàn Tiên Phong thực tập, họ cũng đóng góp rất nhiều suy nghĩ và ý kiến ​​hay để nông trường trung đoàn Tiên Phong ngày càng phát triển.

Mới đầu, Chu Thất Thất và Tiểu Bát học ở trường trung học gần đó. Kể từ học kỳ mới của năm thứ hai đã theo ba mẹ đến Đại học Thanh Hoa để chơi và học, nơi này cũng trở thành một danh lam thắng cảnh trong khuôn viên trường. Các giáo viên và bạn học đều biết khóa bảy mươi có hai học sinh tiểu học, tuy tuổi nhỏ nhưng có học lực khá và ý thức tư tưởng rất cao.

Hai đứa còn nhỏ nhưng có khát khao tri thức dồi dào, nhiều hứng thú, học với nhiều giáo viên thuộc các chuyên ngành khác nhau.

Bởi vì hầu hết các học sinh trong lớp của họ đều không đạt yêu cầu, những giáo viên đó đã truyền hết tri thức cho chúng khi lần đầu tiên gặp hai học sinh chăm học và xuất sắc như vậy, nhất là bạn học Chu Khâm Huyên, người được biết đến như một thiếu niên thiên tài về khoa học và kỹ thuật.

Khi tốt nghiệp vào học kỳ thứ hai năm 1973, Chu Khâm Huyên và Chu Tịch được Viện Khoa học Trung Quốc trực tiếp thu nhận, nghe nói sau này sẽ tham gia nghiên cứu khoa học và công nghệ cơ mật cao nhất.

Chuyện này phải được giữ kín, ngay cả Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng không biết.

Mùa đông năm 1973, các học viên công nông binh khóa bảy mươi sẽ chính thức tốt nghiệp sau khi học xong chế độ giáo dục ba năm.

Sau khi nhà trường tổ chức họp động viên tốt nghiệp, về cơ bản các học sính đã quay về, chỉ có một số con cái cán bộ hoặc có mối quan hệ mới có thể ở lại thành phố hoặc làm việc trong các cơ quan, công xưởng thông qua các mối quan hệ.

Chu Minh Du và Mạc Như tổng cộng có hơn mười mấy học viên cũng được lãnh đạo nhà trường và giáo viên giữ lại, hy vọng họ có thể ở lại trường, hai người tuy cảm kích nhưng vẫn từ chối.

Bao nhiêu năm nay, họ coi trung đoàn Tiên Phong như quê hương của mình, hòa vào m.á.u xương và không muốn rời xa nữa. Cho dù thế giới có rộng lớn bao nhiêu, người và việc ở quê nhà vẫn là mối quan tâm của họ.

Học hành thành công rồi thì càng nên về quê nhà xây dựng nông thôn mới, xây dựng quê hương thành nơi ai cũng muốn về.

Bởi đó là nơi tràn đầy lý tưởng và đam mê, đây là thời đại tràn đầy lý tưởng và đam mê. (Tập cuối)

… Ngoại truyện về nhân vật chính… Không chỉ Chu Minh Dũ và Mạc Như sau tốt nghiệp trở về trung đoàn Tiên Phong, trừ những người được đặc cách, các học viên công nông binh khác đều bị giữ lại trường hoặc thuyên chuyển đến các cơ quan nhà nước, những người khác đều trở về trung đoàn Tiên Phong.

Những năm sau, Chu Minh Dũ và Mạc Như nộp đơn lên ủy ban cách mạng huyện, anh muốn thành lập một tổ nghiên cứu khoa học kỹ thuật Tiên Phong trong tỉnh, chuyên nghiên cứu về các nội dung nuhw cơ giới hóa và tự động hóa nông nghiệp, hợp tác với các ngân hàng, các xưởng chế tạo máy móc, xưởng chế tạo máy móc nông nghiệp… Hy vọng sẽ góp phần phục vụ cho nền sản xuất nông nghiệp hiện nay.

Sau khi thành lập tổ nghiên cứu khoa học liên hợp, họ đã xin điện cho công xã Hồng Kỳ và trung đoàn Tiên Phong.

Công xã Hồng Kỳ đến nay vẫn chưa có một bưu điện đàng hoàng, chỉ có thể là chi nhánh của bưu điện huyện để nhận thư từ và bưu kiện, điện tín toàn là gửi đến bưu điện huyện rồi sau đó truyền xuống. Trong phút chốc đã trì hoãn một ngày, hoàn toàn không thể được tốc độ của điện báo.

Đợi sau khi có điện, công xã và trụ sở trung đoàn có thể nhận được điện báo, thực sự nhanh chóng và thuận tiện.

Bởi vì lúc này chi phí điện quá cao, nếu nhà nào cũng có điện thì hầu hết các xã viên không kham nổi chi phí cao nên tạm thời mở điện trụ sở trung đoàn và công xã Hồng Kỳ, sau này có thể từ hai nơi này từ từ tỏa ra các đại đội xung quanh.

Trụ sở trung đoàn của trung đoàn Tiên Phong bởi vì họ khá giàu có, nên ngoài văn phòng, trường học và bệnh viện ra, tất cả nhà ăn, trang trại, trạm hạt giống, tổ máy móc nông nghiệp, xưởng làm giấy và lò gạch đều có điện. Hơn nữa, để chăm sóc cho các xã viên, các trụ điện đã được dựng lên ở mọi hướng và đèn đường đã được lắp đặt.

Vì vậy, ngoại trừ mùa đông lạnh giá sau bữa tối, đèn đường trở thành nơi gặp gỡ của các xã viên, họ trò chuyện, họp hành, nghe đài và các thanh niên trí thức biểu diễn chương trình ở đây.

Tình trạng này kéo dài trong hai năm.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại