[Zhihu] Dựa vào hàng phòng thủ – Chương 2

5.

 

Trên sân khấu, những chàng trai đẹp có múi đang nhảy múa trên cơ thể mình , có một chú chó con nhìn tôi rồi nháy mắt, làm tôi ngượng ngùng.

 

Khi màn nhảy kết thúc, bốn chàng trai đẹp tiến đến gần chúng tôi.

 

'Chị đẹp chị muốn chụp ảnh không?'

 

Tôi gật đầu hối hả, hồi hộp đến nỗi gần như hét lên, bốn người này là những chàng trai đẹp nhất mà tôi thấy.

 

Tôi đưa điện thoại cho Thẩm Vân , nhờ cô ấy chụp hộ tôi và nhóm chàng trai và cô ấy nhăn mắt một cách miễn cưỡng nhưng cũng đồng ý.

 

Bốn chàng trai đứng hai bên tôi, tôi giữ bề ngoài bình tĩnh, làm một poster đẹp, nhưng bên trong tôi hồi hộp không chịu nổi, cuộc đi này đúng là đáng giá.

 

Sau khi chụp xong, mắt tôi hầu như bị làm chói lọi bởi đèn flash. Thẩm Vân trả lại điện thoại cho tôi, tôi nhìn vào album với hàng chục bức ảnh và chọn ra vài bức để chỉnh sửa và đăng lên mạng xã hội.

 

'Ừ, nhanh chóng chụp cho tôi vài bức nữa đi.'

 

Tôi nhận điện thoại của Thẩm Vân , bắt đầu chăm chỉ chụp ảnh, đến mức gần như phải nằm xuống đất mới có được vài bức ảnh hài lòng.

 

'Tốt lắm Trình Cẩn hôm may nhất định sẽ thưởng cho cậu!' – Cô ấy nói và chuyển khoản năm nghìn cho tôi.

 

Tôi nghĩ rằng ngay tại chỗ này muốn quỳ xuống tạ ơn cô ấy “chị ơi, chị là duy nhất của em!”

 

6.

 

Sau khi về nhà, tôi vui vẻ đăng những bức ảnh hôm nay chụp cùng các anh đẹp trai lên mạng bạn bè.

 

Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi nhấc điện thoại lên và nhìn thấy hơn 99 tin nhắn trên màn hình, tôi sợ đến mức nhảy ra khỏi giường.

 

Run rẩy, tôi bấm vào WeChat thì phát hiện đều là đồng nghiệp gửi đến, đọc kỹ nội dung liền choáng váng.

 

"Tiểu Cẩn , rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu và sếp là như nào hả ??"

 

"Tiểu Cẩn, chuyện gì đang xảy ra với sếp của em vậy? Em đã xem bình luận của ông ấy trên Khoảnh khắc WeChat của mình chưa?"

 

Tôi nhanh chóng mở khoảnh khắc đăng hôm qua nhưng lại quên chặn sếp.

 

Anh ấy bình luận bên dưới: "Em giả vờ ốm và xin nghỉ phép chỉ để tìm những gã đàn ông hoang đó sao? Tôi không đẹp hơn họ sao?”

 

 Buộc phải thừa nhận, Tống Nhất Chi thật sự rất đẹp trai, đẹp hơn cả những người mẫu nam kia.

 

 Trước đây, khi còn đi học trung học, anh ấy là hotboy được cả trường công nhận, khuôn mặt đó thực sự khiến người ta ghen tị, lý do chính tôi thích chơi với anh ấy khi còn nhỏ là vì anh ấy đẹp trai quá.

 

Chưa kịp suy nghĩ xem ý của anh ấy trong bình luận là gì, Nhất Chi đã gọi video.

 

Tôi ngay lập tức tắt cuộc gọi, lo sợ nếu anh ấy nhìn thấy tôi với kiểu tóc rối bù khi vừa mới thức dậy thì sẽ châm biếm tôi suốt đời.

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi soạn tin nhắn và gửi đi:

  Minh Thư

"Anh đang làm gì vậy? Tôi vẫn chưa kết thúc ngày nghỉ của mình.”

 

Anh ấy trả lời bằng tin nhắn thoại sau vài giây: "Tại sao em lại nói dối anh là bị bệnh? Và em còn đi tìm những gã đàn ông hoang đó… Nếu em thích anh chàng đẹp trai, em không hài lòng với anh sao?”

 

7.

 

Sau khi nghe xong tin nhắn thoại này, biểu cảm trên mặt tôi không thể được thống kê hoàn toàn bằng biểu đồ hình quạt.

 

 

Tôi không tin, không thể, ngay cả khi đó là sự thật cũng không nói.

 

Từ nhỏ tôi đã nghĩ rằng tình yêu là thứ không đáng tin cậy, đàn ông, có thể thích nhưng không thể gặp gỡ. Theo cách suy nghĩ đó, tôi chưa bao giờ hẹn hò một lần nào.

 

Mặc dù muốn đọc mà không trả lời, nhưng không phải là một giải pháp, ngay khi tôi không biết phải làm gì, một thành ngữ bật lên trong đầu tôi: giả vờ ngu ngốc.

 

"Không đủ, vẫn còn thiếu xa so với họ , họ không phải là những người đàn ông hoang , họ là thần tượng nam của tôi."

 

Anh ấy lại gửi một tin nhắn thoại, âm điệu có chút bất mãn: "Em thực sự không hiểu ý của tôi sao?"

 

"Tôi hiểu anh cảm thấy mình đẹp trai hơn họ."

 

Sau khi gửi đi, phía kia đã lâu không trả lời, dường như bị tức giận, nhưng điều này cũng tốt, để tôi không cần phải suy nghĩ về cách tránh xa.

 

Chỉ là… Ngày mai đi làm sẽ thảm hại lắm.

 

Tôi đã sẵn sàng để bị đồng nghiệp bao vây và hỏi xem điều gì xảy ra ngay từ khi bước vào công ty, chỉ nghĩ tới làm tôi đau đầu.

 

8.

 

Có thể là do hôm qua không nghỉ ngơi đủ, hôm nay tôi cảm thấy rất mệt, tôi nghĩ là Nhất Chi không sẽ không trả lời tin nhắn nữa, tôi lại ngả đầu và ngủ tiếp.

 

Một giấc ngủ này kéo dài cả ngày, khi tỉnh dậy đã là buổi tối.

 

Tôi đau đầu như muốn nứt, lấy điện thoại, trời ơi, lại là 99+ tin nhắn, tất cả đều là từ Tống Nhất Chi.

 

12:00, "Trình Cẩn."

 

12:20, "Đừng giả ngốc."

 

13:00, "Tôi trở về nước vì em , tôi thích em."

 

14:03, "Em có biết không, khi thấy những chàng trai chụp ảnh cùng bạn, tôi rất ghen tị."

 

14:05, "Em rất thích loại nam sinh như vậy phải không?"

 

14:10, "Tôi muốn gặp em."

 

15:00, "Hãy trả lời tôi, xin em."

 

 

Cuộn xuống dưới cùng, trái tim tôi không ngừng đập.

 

"Mở cửa.”

 

Không quan trọng tôi mới vừa thức dậy trông thế nào, tôi đứng dậy và đi về phía cửa.

 

 Sau khi mở cửa, tôi liền thấy má của Tống Nhất Chi ửng đỏ nhẹ, không khí vẫn còn hằn học mùi rượu nhẹ nhàng.

 

 Anh ấy chôn đầu vào cổ của tôi, hơi thở nhẹ nhàng thoáng qua cổ tôi, nóng bỏng và ngứa ngáy. "Tại sao không trả tin nhắn cho tôi? Tôi đợi không được phản hồi của em, thực sự rất buồn… tôi thích em lắm." 

 

Tôi vội vàng thay đổi chủ đề: "Anh đã uống rượu à? Biết mình chỉ cần một ly là say mà còn uống rượu." 

 

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra khỏi người, nhưng bị cánh tay của anh ấy nắm chặt. "Chị có thể thích em không? Dù chỉ là một chút cũng được chứ… " 

 

Tim tôi đột nhiên đập mạnh, lời nói trở nên lắng đọng: "Anh… anh, anh lớn hơn tôi, đừng gọi tôi là chị." 

 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi ấm áp của anh ôm sát, hai hơi thở nóng bỏng kết hợp với nhau.

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại