[Zhihu] Dựa vào hàng phòng thủ – Chương 3

9.

 

Sau khi nhận ra, tôi đẩy anh ấy ra mạnh mẽ, thở hổn hển.

 

"Anh bị điên à?" Tôi trừng nhìn mắt Nhất Chi với sự xấu hổ và tức giận.

 

Anh ấy cười, anh ấy thực sự cười, tôi không ngừng đánh vào n.g.ự.c anh ấy nhưng anh ấy dường như càng vui hơn…

 

"Tôi muốn cưới em ."

 

Tôi trở nên ngốc nghếch.

 

Lúc này, Tống Nhất Chi trông rất tỉnh táo, không còn dấu vết của sự say như trước .

 

Tôi không chắc chắn hỏi: "Anh giả vờ say?"

 

Anh ấy trông vô tội: "Chị, tôi không hề nói là tôi say, là chị tự nghĩ thôi…"

 

Tôi cười vì tức giận, nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh ấy và hỏi một cách nghiêm túc: "Được, anh thích tôi vì điều gì? Từ khi nào bắt đầu thích? Đã thích bao lâu?"

 

Tống Nhất Chi vừa chuẩn bị mở miệng để trả lời thì bị tôi ngắt lời.

 

"Tôi muốn anh, viết một bài văn nhỏ một nghìn chữ giải thích."

 

Anh ấy ngơ ngác một chút, nhìn xuống và nhếch môi, giọng nói ấm áp vang vọng bên tai: "Một nghìn chữ? Quá ít, năm nghìn chữ nhé."

 

Tôi mở to mắt, không biết phải nói gì, liệu thực sự anh ấy thích tôi như vậy sao?

 

"Vừa rồi là anh hơi đường đột làm em hoảng rồi xin lỗi em " Anh ấy đột ngột xin lỗi, làm tôi càng không biết phải làm sao.

 

"Anh sẽ gửi bài văn nhỏ cho em sau. Lúc trước tới tìm anh là để mang đồ ăn vặt cho em .Nhân tiện mua luôn vài món cho em ăn tối "

 

Anh ấy lấy túi từ góc tường, trong đó đều là những loại đồ ăn vặt và thức ăn mà tôi thích.

 

"Cảm ơn!"

 

Nhìn thấy đồ ăn, chuyện vừa rồi bỗng trở nên không quan trọng nữa, tôi nắm lấy túi và chạy về phòng.

 

Hôm nay ngủ suốt cả ngày, chưa ăn cơm, sắp đói c.h.ế.t mất.

 

Tống Nhất Chi ở ngoài cửa nhìn bóng dáng rời đi của tôi, cười nhẹ, đóng cửa lại cho tôi rồi quay trở lại công ty.

 

10.

 

Sau khi thưởng thức đồ ăn nhẹ, tôi mới nhận ra rằng Tống Nhất Chi đã rời đi.

 

Hình ảnh anh ấy và tôi cùng thân mật trước đó bất ngờ hiện lên trong tâm trí, tôi bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, nằm xuống giường và che kín khuôn mặt .

 

Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi!!

 

Khi tôi bình tĩnh lại, tôi gọi điện cho Thẩm Vân, và cô ấy nhanh chóng trả lời cuộc gọi.

Sau khi tôi kể cho Thẩm Vân về những gì đã xảy ra hôm nay, cô ấy rất phấn khích.

 

"Chị em, cuối cùng em cũng sắp thoát độc thân rồi!"

 

Tôi hét lên: "Làm gì, tôi không thích anh ấy, thoát khỏi cái gì?"

 

Thẩm Vân nhếch môi hai cái, bày tỏ sự nghi ngờ: "Chắc chắn chưa? Trịnh Cẩn, trước đây khi có người tỏ tình với cậu chẳng hề nhút nhát như vậy, toàn bộ khuôn mặt lạnh lùng, không bao giờ nói một từ với những người cậu không hứng thú. "

 

"Cho nên khi Tống Nhất Chi trực tiếp hôn cậu , cậu không hề ghét bỏ hay né tránh nó cả "

 

Cô ấy thở dài nhẹ: "Nếu cậu không có cảm giác với Nhất Chi, cậu sẽ không mở cửa cho anh ấy đâu."

 

Tôi im lặng, thực sự, tôi sẽ không mở cửa cho những người theo đuổi mà tôi không thích.

 

"Được rồi, cậu tự nghĩ xem cậu cảm thấy thế nào về anh ấy, tôi rất kỳ vọng vào cậu đấy." Nói xong, Thẩm Vân cắt máy.

 

Tôi ngồi trên giường, nhìn vào chiếc điện thoại tắt, suy nghĩ một lúc lâu.

 

Tôi thừa nhận, tôi thực sự có tình cảm với Tống Nhất Chi và không chỉ là một chút.

 

Khi nào bắt đầu cảm giác tim đập mạnh? Tôi không nhớ nữa, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.

 

Có lẽ từ khi chúng tôi đùa giỡn với nhau, anh ấy luôn để tôi đánh mà không phản kháng, cười và hỏi tôi có đau không. 

 

Hoặc có lẽ là khi chúng tôi ngồi cùng bàn, anh ấy tựa đầu vào tay và nhìn chằm chằm vào tôi, sau khi bị phát hiện, cố gắng giả vờ bình thản quay đầu đi, trông thật là lạ lùng, nhưng tôi lại cảm thấy hơi dễ thương.

 

Từ khi bắt đầu cấp ba, tôi đã có cảm giác khác biệt với anh ấy, chỉ là tôi không muốn thừa nhận, cũng không tin vào tình yêu.

 

 

 Tôi nghĩ, có thể thử một lần.

 

11.

 

Khi tôi đang do dự liệu có nên tự ý gửi tin nhắn cho Nhất Chi hay không, anh ấy đã gửi đến một vài bức ảnh trước.

 

Tôi ngay lập tức mở ra, và trước mắt là tờ giấy đầy chữ viết , ý nghĩa rõ ràng vsf các luận điểm chặt chẽ.

 

Anh ấy thực sự đã viết một bài văn nhỏ dài năm nghìn chữ, và còn viết bằng tay nữa

 

Tim tôi đập không ngừng , tôi đọc từng chữ, toàn bộ không có một câu nào là lạc đề, anh ấy đã thích tôi mười năm, từ lúc gặp đầu tiên đến lúc lòng bắt đầu xao xuyến , mọi chi tiết đã xảy ra đều được ghi chép trên những tờ giấy này.

 

Hóa ra, trong mắt anh ấy, tôi thật sự tuyệt vời.

  Minh Thư

Nước mắt lăn dài không hay biết, rơi lên màn hình, tôi vội vã lau sạch bằng tờ giấy, rồi nhập vài từ trong khung trò chuyện:

 

"Anh cũng làm em thích anh."

 

Ngay sau khi gửi đi, câu "Đối phương đang nhập tin…" xuất hiện liên tục ở đỉnh, tôi không nhịn được cười.

 

Có lẽ anh ấy cảm thấy từ ngôn từ không đủ để diễn đạt tâm trạng lúc này, nên anh ấy gọi video cho tôi.

 

Khi kết nối, khuôn mặt đẹp trai xuất hiện trên màn hình, anh ấy kiềm chế cảm xúc bên trong, nín thở một lúc mới nói:

 

"Trình Cẩn, chúng ta kết hôn nhé."

 

Tôi im lặng sau khi nghe, chậm rãi lắc đầu

 

"Em chưa sẵn sàng, bỏ qua giai đoạn tình yêu rồi thẳng vào hôn nhân nó không tốt lắm ."

 

Giọng của anh ấy hơi buồn và thất vọng : "Ừ… quá nhanh rồi, do anh vội vàng."

 

"Anh rất vui vì được em thích, anh tôn trọng quan điểm của em ."

 

Tôi đứng dậy, mặt nghiêm túc: "Em chưa sẵn sàng kết hôn, nhưng đã sẵn sàng chính thức hẹn hò với anh , Tống Nhất Chi, anh có muốn làm bạn trai của em không?"

 

Ánh mắt u ám ban đầu của anh ấy lại sáng lên, "Anh đồng ý, rất đồng ý."

 

“Gặp nhau một lúc nhá?" 

 

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười ngọt ngào về phía anh ấy.

 

Tống Nhất Chi mỉm nhẹ: "Được.”

 

12.

 

Trước khi anh ấy đến, tôi nhanh chóng bắt đầu mặc quần áo.

 

Tôi mặc một chiếc váy trắng, trang điểm gợi tình thuần túy, buộc tóc thành búi, nhìn khuôn mặt thanh tú của mình trong gương, tôi gật đầu hài lòng.

 

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ tối đen, Tống Nhất Chi vừa xuống lầu, anh dừng xe, mở cửa xe, từng bước một đi về phía tôi.

 

“Nó rất đẹp.” Anh nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đen đầy yêu thương.

 

Tôi cười khúc khích và không biết phải nói gì.

 

Tôi nên làm gì khi yêu lần đầu? Tôi có chút lo lắng… Sao tôi không chủ động nắm lấy tay anh ấy? Quên đi, ngượng ngùng.

 

Tống Nhất Chi đột nhiên nắm lấy tay tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi rồi dắt tôi đi dạo dưới ánh đèn đường, dọc đường, nhịp tim của tôi không hề chậm lại.

 

Khi đang đi bộ, anh ấy dừng lại trước đèn đường, lấy điện thoại di động trong túi ra rồi giơ hai bàn tay đan vào nhau của chúng tôi lên và chụp ảnh.

 

Phải cho họ thấy rằng anh đã có bạn gái .Anh ấy vừa nói vừa đăng bức ảnh này lên với dòng chữ: Khi tôi 18 tuổi mục tiêu của tôi là khiến Trình Cẩn phải lòng tôi. Bây giờ, mục tiêu của tôi là cưới cô ấy .”

 

Thấy vậy, tôi lặng lẽ cầm điện thoại lên và bật camera, anh ấy cố ý tiến lại gần, tựa cằm lên đỉnh đầu tôi.

 

Ngay khi tôi nhấn nút chụp, Nhất cúi đầu xuống và nhanh chóng hôn vào má tôi, tình cờ bị chụp lại.

 

Khuôn mặt tôi bị hôn bỗng chốc nóng lên, tôi ho hai tiếng, giả vờ bình tĩnh rồi đăng bức ảnh vừa chụp lên vòng tròn bạn bè.

 

Tôi suy nghĩ rồi quyết định viết một bản tương tự như của anh: “Năm 18 tuổi, tôi đã ước được ở bên anh ấy, và bây giờ, điều ước của tôi đã thành hiện thực”.

 

Đúng như dự đoán, hai khoảnh khắc của chúng tôi đã bị tấn công bởi tin nhắn ngay khi vừa đăng lên chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc bật chế độ không làm phiền.

 

Tống Nhất Chi lại nắm tay tôi hỏi: “Anh thực sự đã thực hiện điều ước đó sao?”

 

Tôi cười ngượng nghịu: “Không… em chỉ muốn viết một bản giống như của anh thôi”.

 

Anh bắt tay tôi và cong môi cười:

"Được rồi…nhưng điều của anh là đúng. Kể từ khi anh mười tám tuổi, cưới em đã là mục tiêu của anh.”

Chương trướcChương tiếp

Truyện cùng thể loại