[Zhihu] Thật may khi hai ta đều thích nhau – Chương 4 -End

7.

Khi gặp lại, mọi người vẫn tràn đầy năng lượng như trước.

Tuy nhiên, có một nữ khách mời mất tích, Lâm Dã đã từ chối lời mời của tổ chương trình và phải thay thế bằng một khách nữ mới.

 

Nữ khách mới tên là …, cô ấy là giáo viên mẫu giáo, Kỳ Du có vẻ rất thích cô ấy, dù sao cả hai đều là giáo viên nên nhất định phải cộng hưởng với cô ấy.

Sau này tôi mới biết Lâm Dã sau khi trở về nhà đã thêm tài khoản WeChat của Chu Mạc và thường xuyên gửi cho anh ấy những tin nhắn mơ hồ, điều này khiến Chu Mạc không chịu nổi.

 

Không chỉ vậy, trên thực tế, tin đồn về tôi lúc đó cũng không lan truyền dữ dội như vậy, chính Lâm Dã là người đã bí mật hối lộ nhiều tài khoản tiếp thị để cố tình vu khống và gài bẫy tôi 

 

Chu Mạc vừa biết chuyện này liền yêu cầu đạo diễn chấm dứt hợp đồng với Lâm Dã, tôi biết anh ấy đang bảo vệ tôi và trút giận lên tôi, tôi rất cảm động.

 

"Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ chính thức khởi quay. Trước đó, tôi muốn cảm ơn sự kiên trì của mọi người."

 

Đạo diễn nói mấy câu biểu tượng mang tính lịch sự, trong đó có nịnh nọt Chu Mạc. Dù sao nếu không phải tháng trước Chu Mạc không có,bộ phim lãng mạn này thật sự đã sắp sụp đổ rồi.

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được ý của đạo diễn, nâng ly chúc mừng Chu Mạc.

Chu Mạc vẫn lười biếng ngồi trên ghế, trước sự nhiệt tình của mọi người, anh ta chỉ cầm ly rượu lên một cách tượng trưng, ​​tôi cau mày lặng lẽ đá anh ta xuống gầm bàn.

Sau đó Chu Mạc mở mắt ra, liếc nhìn tôi đầy ẩn ý rồi cầm ly rượu lên nói “cảm ơn”.

 

Ăn tối xong cũng đã hơn mười giờ tối, mọi người vui mừng gặp lại gặp nhau xong một thời gian dài vắng bóng , thậm chí còn đến KTV hát.

 

Cho đến hôm nay, tôi không hề biết Tề Hành thực chất là một phát thanh viên nổi tiếng trên đài phát thanh, giọng anh ấy rất hay và rất tình cảm khi hát.

Tôi nhìn Tề Hành với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cũng không biết sắc mặt Chu Mạc ở bên cạnh đã tối sầm lại, thấy tôi vẫn đang nhìn chằm chằm Tề Hành, Chu Mạc đột nhiên đá văng ghế, cầm micro lên.

 

"Cậu đang làm gì thế?"

 

Tôi vội vàng kéo Chu Mạc lại, nhưng Chu Mạc lại cười nhìn tôi rồi cầm micro nói.

 

"Cậu ta có cái gì tốt như vậy? Phương Ức Lê , cậu có thể nhìn tôi một chút được không?"

Toàn bộ nơi này yên tĩnh.

 

Tôi trợn mắt kinh ngạc nhìn Chu Mạc, điên cuồng nháy mắt với anh ta, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng đi xuống.

 

Nhưng dường như không nhận được gợi ý của tôi, anh ấy đã chọn bài hát tôi yêu thích nhất là “Red Rose”, rồi nhắm mắt lại và bắt đầu hát.

 

Nói thật, tôi chưa từng nghe Chu Mạc hát bao giờ, đây là lần đầu tiên.

 

Giọng nói của anh trầm và từ tính, giống như rượu thơm say, khiến người ta dễ say, anh có thể hát rất hoàn hảo mà không hề sửa đổi, khiến các nữ khách nghe đều mê mẩn.

 

Tôi ngơ ngác nhìn Chu Mạc, nhắm mắt tập trung nhìn anh, mũi đột nhiên đau nhức.

Một tháng qua, nếu Chu Mạc không âm thầm đi cùng, có lẽ tôi đã suy sụp từ lâu rồi.

Phần lớn công lao cho khả năng sống sót thành công của tôi trong cuộc khủng hoảng này đều thuộc về Chu Mạc.

 

Anh ấy thực sự rất tốt bụng và dịu dàng và tôi rất thích anh ấy.

 

Nhưng một cậu bé tốt như vậy không thuộc về tôi.

Chơi đến tận sáng sớm, mọi người đều buồn ngủ, tổ chương trình chở chúng tôi về nhà nghỉ nơi ghi hình chương trình, đồng thời trì hoãn thời gian khởi động đến tối mai để chúng tôi có đủ thời gian nghỉ ngơi.

 

Mọi người đều nhận thấy thái độ của Chu Mạc đối với tôi không bình thường nên cố ý nhường chiếc xe duy nhất có thể chứa hai người cho tôi và Chu Mạc.

 

Chu Mạc mỉm cười vòng tay qua cổ tôi rồi lên xe, tôi ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi rượu.

 

"Chu Mạc , cảm ơn ngươi đã dành thời gian…"

 

Tôi thấp giọng cảm ơn anh ấy.

 

“Này, đây không phải là phong cách của một phù thủy nhỏ như em đâu.”

 

Chu Mạt mỉm cười nhéo mặt tôi: "Bây giờ cậu đã biết về tôi rồi phải không?"

 

“Chuyện hôm đó tôi còn chưa nói xong đâu.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Mạt, nhìn khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được của anh, mũi tôi đau nhức, lấy hết can đảm hỏi: “Chu Mạt, cậu có bạn gái chưa?”

 

Hắn thường tạo cho tôi ảo tưởng rằng hắn thực sự thích tôi.

 

Nhưng nếu cậu ấy thực sự thích tôi thì bạn gái cậu ấy thì sao? Vậy thì sao?

 

"Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ đối xử với cậu như thế này nếu tôi có bạn gái không?"

 

Chu Mạc cũng trở nên nghiêm túc, cau mày nhìn tôi hỏi: "Phương Ức Lơi , sao cậu luôn nghĩ tôi có bạn gái? Ai nói nhảm sau lưng tôi? Cậu không sao chứ?"

 

"Không liên quan gì đến tôi! Đừng ghét bỏ tôi nhiều như vậy!"

 

Tôi phủ nhận và nói: “Chính hành động của cậu đã nói cho tôi biết điều đó”.

"TÔI?"

 

Chu Mạc tức giận cười lớn, đột nhiên đẩy tôi vào xe, hạ giọng hỏi: "Nói cho tôi biết, sao cậu biết tôi có bạn gái?"

Chu Mạc đột nhiên đến gần tôi, gần đến mức môi cậu ấy gần như chạm vào mặt tôi, vừa nói vừa ngứa ngáy.

Tôi đỏ mặt đẩy hắn ra mà không đẩy được nên chỉ có thể tức giận nói.

“Lần trước đến nhà tìm cậu, tôi thấy nhà cậu có… nội y của con gái, là size D!”

"Còn tấm ảnh đó, hôm đó tôi đi trả quần áo cho cậu !"

"Cậu vẫn đang cười với bức ảnh đó!"

Càng nói càng tức giận nên chỉ quay đầu đi không để ý tới hắn ta, Chu Mạc nghe thấy lời này, sửng sốt hồi lâu.

Một lúc sau, anh đột nhiên cười lớn.

"Tại sao cậu lại cười?"

Tôi trừng mắt hỏi anh ta.

"Đ-Đó là lý do tại sao cậu nghĩ tôi có bạn gái à?"

Chu Mạc cười đến ngạt thở, tôi giẫm mạnh lên hắn, hắn đau đớn đầu hàng.

Thấy tôi thực sự tức giận, Chu Mạc vội vàng ngừng cười, đến chỗ tôi giải thích.

"Đó không phải bạn gái tôi, đó là Em gái tôi."

"Em gái của cậu?"

Tôi bối rối nhìn anh: “Sao trước đây tôi chưa bao giờ nghe anh nói vậy?”

"Chuyện này… có chút phức tạp, tóm lại là hôm đó em ấy và bố tôi cãi nhau nên đến nhà tôi uống rượu với tôi, nôn ra khắp người nên tôi đi tắm. "

Chu Mạc hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Cái gì, cậu ghen à?"

"Tôi-tôi không có!"

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy và hỏi: "Vậy tại sao anh lại mỉm cười với bức ảnh của em ấy?"

Chu Mạt lấy điện thoại di động ra, lấy ảnh của em gái ra phóng to trước mắt tôi: “Nhìn xem, nó giống một con sâu bướm phải không?”

Tôi nhìn kỹ hơn và thấy rằng vẻ ngoài của cô gái rất quyến rũ và lòe loẹt, quả thực có phần giống anh ấy.

"À chính nó đấy."

Tôi thì thầm: “Tôi tưởng cậu có bạn gái nên không nói cho cậu biết.”

Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, tôi tự nhiên không còn giận Chu Mạc nữa, không những không tức giận nữa mà trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

Cứ như vậy, Chu Mạc vẫn luôn thích tôi, anh ấy chưa từng yêu một chút nào!

Chu Mạc nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của tôi , quả táo của hắn lăn lên lăn xuống, cười thầm.

“Ai nói tôi không yêu?”

 8.

Nghe vậy, tôi chợt căng thẳng, lo lắng hỏi: "Cậu yêu ai? Sao tôi lại không biết… ưm…"

Những lời còn lại kẹt trong miệng Chu Mạc, Chu Mạc hôn mạnh lên môi tôi, lao thẳng vào, giống như một con thú hung dữ, suýt chút nữa ăn thịt tôi.

"Không phải em sao? Bạn gái nhỏ của anh."

Nhìn tôi thở hổn hển, Chu Mạc cười mắng: " Ngốc thật có mỗi hôn mà không biết thở ."

" Anh …!"

 

Tôi đỏ mặt vùi đầu vào vòng tay Chu Mạc, chúng tôi đang ở trên xe, tài xế là người trong đoàn biểu diễn!

 

Tuy nhiên trong lòng tôi vẫn rất vui vì người tôi thích cuối cùng cũng bày tỏ tình cảm với tôi.

Tôi thích anh ấy và anh ấy cũng thích tôi, điều đó thật tuyệt.

 

"Em có biết bây giờ em xấu hổ thế nào không? Ai tưởng em yêu mà khóc buồn? Và giận em?"

Dù nói vậy nhưng tay anh vẫn vuốt tóc tôi rất nhẹ nhàng.

 

Tôi nghe thấy Chu Mạc nói ở trên đầu: “Chờ chương trình kết thúc, anh sẽ đưa em về gặp bố anh, để ông ấy gặp con dâu.”

 

Tôi lại đỏ mặt: “Gia đình chúng ta là bạn bè, chú Chu coi em như con ruột, không cần gặp chú ấy.”

"Điều đó không ổn."

 

Tôi ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt sáng và đẹp như sao của Chu Mạc.

 

Anh cười nhẹ nói: “Bố anh chắc chắn rất vui mừng vì con gái ông đã trở thành con dâu. Hơn nữa, ông không được phép dẫn em đi làm quen với cậu và dì nữa à?”

 

"Ồ~ bây giờ con không thể gọi ta là chú hay dì nữa. Con nên gọi ta là bố hoặc mẹ."

 

"Anh im đi!"

 

Mặt tôi nóng bừng, chẳng cần nghĩ cũng biết sẽ đỏ như m.ô.n.g khỉ, Chu Mạt kéo tôi vào lòng, ôm tôi thở dài.

 

"May mắn là anh đi cùng em , nếu không tiểu nữ xinh đẹp của anh đã bị người khác bắt cóc."

Tôi sững sờ một lúc, biết rằng anh ấy đang nói về Tề Hành, nhưng đột nhiên tôi nhớ ra rằng Tề Hành và anh ấy là anh em.

 

"Trước đó anh đã nói với Tề Hành là anh không thích em "

 

“Lúc đó anh sợ bọn họ quấy rối em nên cố ý nói như vậy. Không ngờ tiểu tử này lại có ý định nhắm vào người của anh.”

 

Chu Mạc đột nhiên nheo mắt lại, nhìn tôi nói: "Em nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh sao? Anh không biết là em đang ghen sao? Lại đây hôn anh một cái đi!"

 

"Tốt…"

 

Ngày hôm sau, Liên Tôn chính thức ra mắt.

Tôi không biết Chu Mạc đã nói gì với đạo diễn, dù sao thì ngày hôm sau đạo diễn yêu cầu tôi và Chu Mạc cùng nhau ghi hình cho buổi diễn tiếp theo, chúng tôi thậm chí không có thời gian ở riêng với những người khác.khách nam Chu Mạc nhìn tôi c.h.ế.t trân.

 

Không chỉ vậy, còn có một nữ khách khác trong đoàn không ai khác chính là em gái của Chu Mạc, Chu Anh.

 

Với sự xuất hiện của Chu Anh, rating của chương trình lập tức bùng nổ, dù sao Chu Anh cũng là con gái lớn của nhà họ Chu, xinh đẹp lại có khí chất tốt, chỉ trong vòng ba ngày đã có vô số người hâm mộ.

Chu Anh sau khi biết được mối quan hệ của tôi với Chu Mạt rất vui vẻ, thường xuyên đến trò chuyện với tôi trong giờ nghỉ, lúc đó tôi mới nhận ra Chu Anh và Chu Mặc không lớn lên cùng nhau. Minh Thư

 

Vì căn bệnh của mình, cô đã được đưa đến bệnh viện nước ngoài để điều trị từ khi còn nhỏ và hiện tại cô đã hoàn toàn bình phục.

 

Tôi chưa bao giờ nghe chú Chu và Chu Mạc nhắc đến chuyện này nên có hiểu lầm.

 

Mỗi lần chuyện này xảy ra, Chu Mạc đều vẻ mặt đen tối kéo tôi đi, sau đó kéo tôi về phòng anh ấy để "trừng phạt." Đôi khi đạo diễn nhìn thấy chúng tôi, ông ấy chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy chúng tôi.

 

Không có cách nào, ai cũng biết Chu Mạt cùng Chu Anh chính là nhà tài trợ đưa tiền vào chương trình.

 

Cố Bắc Tư đã yêu Chu Anh ngay ngày đầu tiên gặp cô, cả hai thường xuyên tán tỉnh cô trong chương trình, đây chính là điều đạo diễn muốn thấy, anh ta điên cuồng quảng bá CP của họ trên blog chính thức.

 

Chu Mạc và tôi đã trở thành bạn trai, bạn gái thực sự và chúng tôi không có quá nhiều lo lắng khi ghi hình chương trình.

 

Đặc biệt là Chu Mạc, người thường xuyên kéo tôi lại hôn, ôm rồi nâng tôi lên trước mặt mọi người, như sợ người khác không biết tôi là bạn gái của anh ấy.

 

Tuy nhiên, thực ra tôi rất vui vì cách cư xử đeo bám của Chu Mạc, ai biết rằng anh ấy chính là người tôi đã thích suốt mười năm.

 

Quá trình ghi hình của chương trình diễn ra rất suôn sẻ, rắc rối duy nhất là tôi và các fan CP của Tề Hành bắt đầu ồn ào, họ thường hò hét trên blog chính thức để xem nhiệm vụ hai người của Tề Hành và tôi.

 

Đạo diễn đối với việc này bất đắc dĩ, cuối cùng Chu Mạc không nhịn được nữa, trực tiếp vào blog chính thức bình luận.

"Phương Ức Lê là vợ của tôi , mọi người hiểu không?"

 

Kết quả là ngày hôm sau, chuyện “Bảo vệ vợ độc đoán” của Chu Mạc đã trở thành chủ đề tìm kiếm nóng, giờ đây cả người trong và ngoài đều biết về tôi và Chu Mạc, không ai dám lợi dụng tôi nữa.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến nỗi vào ngày quyết toán, tôi vẫn còn choáng váng, nhìn tôi và Chu Mạc nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, tôi không khỏi hỏi.

 

“Chu Mạc em có phải đang mơ phải không?”

 

Chu Mạc liếc nhìn tôi, hơi nhướng mày: “Hả?”

"Anh thích em mười năm ! Anh đột nhiên trở th

ành bạn trai của em, thật quá viển vông."

Chu Mạt cười lạnh, âu yếm nhéo mặt tôi, nhẹ giọng nói.

 

"Anh yêu em mười một năm rồi mà vẫn lừa được em."

 

Đúng vậy, hai chúng tôi có thể coi là một tấm gương thành công của tình yêu thầm kín hai chiều, để rồi một ngày sau khi kết hôn, tôi chợt nghĩ ra một điều nên liền nằm trong vòng tay anh mà hỏi.

“Chu Mạc sao lúc đó anh lại đột nhiên đến tham gia buổi diễn tình ái thế?”

 

Khi đó Chu Mạc đang tùy ý hôn lên mặt tôi, nghe vậy liền nhướng mày, hôn thật mạnh vào môi tôi.

“Bắp cải nhỏ của tôi sắp bị một con lợn khác đè lên, tôi lo lắng.”

 

—Toàn văn kết thúc——

Chương trước

Truyện cùng thể loại